- Xú tiểu tử, mới sáng sớm ngươi mò mẫm giày vò cái gì vậy!
TôMị duỗi lưng một cái, xuyên thấu qua lều vải có thể nhìn thấy đường cong kinh người của nàng, cực kỳ tuyệt đẹp. Mà Ngân Mang cũng dựng ngườilên, đối với Lâm Lạc chi chi chi gọi bậy.
Ăn hàng tám chín phần mười vẫn là đại lười, Tiểu chút chít so với Tô Mị còn có thể ngủ nhiều hơn!
Khi Tô Mị chứng kiến vách núi bị oanh nát kia, không khỏi liên tục líu lưỡi:
- Ngốc tử, ngươi nổi điên làm gì, tự nhiên đi phá núi chơi!
Lâm Lạc mỉm cười, hắn tiếp tục lật xem Băng Phách tâm kinh, tuy năm tầngcông pháp đằng sau trước mắt hắn còn không cách nào tu luyện, nhưng nhìn qua cũng là không có gì.
- Ồ!
Hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, ở một tờ cuối cùng, còn có một đoạn nhắn nhủ của tác giả.
- Ta tên Lỗ Hiến Cảnh, chỉ là một võ giả tán tu, trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng đạt đến Thích Biến cảnh đỉnh phong! Vì bước ra một bướccuối cùng, ta xâm nhập vào một di tích thượng cổ, muốn tìm kiếm di vậtcủa tiền bối thượng cổ, nhưng mà, nơi đây từng bước sinh nguy, ta cònkhông có tiến vào phủ đệ chính thức bản thân liền bị trọng thương, tuymiễn cưỡng có thể chạy thoát ra ngoài, nhưng cũng đã trọng thương, vôlực xoay chuyển trời đất!
- Ta cả đời truy cầu võ đạo, thân nhântừ mấy trăm năm trước đã chết hết, không có gánh nặng trên người, cũngkhông có tâm nguyện gì chưa xong! Nhưng kẻ đến sau nhớ rõ vết xe đổ,không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-tao-hoang-vu/1393878/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.