Lâm Lạc vắt hết óc một phen trầm tư suy nghĩ, đem mấy độc quả trước kia lấy được ở Dược Viên, cầm Luyện Đan Thủ Trát tinh tế xem xét, hắn lập tức có một kế hoạch.
- Ngươi muốn độc chết mãnh thú Minh Dương Cảnh này?
Thái Kế Vũ cười ha ha:
- Lâm huynh đệ, mãnh thú so với nhân loại có năng lực cảm giác nguy hiểm rất cao, khuyển loại lại trời sinh khứu giác linh mẫn, hơn nữa bây giờ chúng ta còn ở dưới tình huống đối địch, ngươi cho rằng nó sẽ ngu xuẩn đến ăn độc dược ngươi ném qua sao?
Tô Mị phủi miệng, nhìn Thái Kế Vũ nói:
- Nếu đầu mãnh thú này cùng ngươi đồng dạng mà nói, thì có khả năng!
Thái Kế Vũ lập tức cảm thấy bị thương, Cự Viên thì nhân cơ hội hai tay vòng quanh hắn, cười xum xoe.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Nếu là dưới tình huống bình thường, đầu mãnh thú này tự nhiên sẽ không rút lui! Bất quá, Ám Huyết Ma Quân chết đã bao nhiêu năm?
- Chí ít một trăm tám mươi năm a!
- Vậy là được rồi, ngươi nói một người ăn quán thịt, ba ngày ngửi không thấy vị thịt sẽ nổi điên, huống chi đại cẩu này hơn trăm năm không có ăn thịt?
Lâm Lạc từ trong nạp linh giới lấy ra một chân ngưu, dùng Hỏa Long Quyền nướng lên.
Không bao lâu, hương vị thơm nức tỏ khắp ra, Ngân Mang lập tức từ trên mặt đất gọi tới gọi lui, mà hắc sắc cự khuyển thì càng không chịu nổi, chảy nước miếng không ngừng, đều sắp chảy thành một cái sông nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-tao-hoang-vu/1393778/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.