Đi trên đường, Ngưng Nhi cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảng lại bị Lục Viêm sờ lên chỗ nhạy cảm làm đỏ mặt không thôi, ở nơi đông người thế này quả thật đáng xấu hổ.
“Ngưng Nhi nhà ta thật xinh đẹp” Lục Viêm nhìn Ngưng Nhi đỏ mặt xinh đẹp động lòng người như vậy lên liền có chút thèm khát, rất muốn tại nơi này chơi trò người lớn.
Nếu là trước kia, có khi hắn thật sự làm, nhưng lúc này lại không phải lúc trước, hắn bây giờ chỉ mới mười bốn tuổi, nếu mà làm như vậy thì thật sự quái thai. Ít nhất lúc này, hắn không muốn để người khác chú ý, như thế thật sự khó mà sống.
Ngưng Nhi ngượng ngùng, nhưng trong lòng ngọt ngào không thôi, nhỏ giọng nói: “Thật, thật sự xinh đẹp sao”.
Nàng biết mình xinh đẹp, cũng rất tự tin vẻ đẹp của mình, thế nhưng trước mặt Lục Viêm, nàng lại thấy vẻ đẹp của mình không đủ, lúc này nghe hắn khen như vậy liền vô cùng vui vẻ.
“Thật, đương nhiên là thật, so với bảo vật còn thật hơn vạn phần” Lục Viêm cười nói: “Chính là Ngưng Nhi xinh đẹp, nên mới có nhiều ruồi muỗi bu theo như vậy”
“Hứ!” Ngưng Nhi gắt một tiếng, có chút vui vẻ nói: “Còn không phải vẫn bị huynh đuổi đi sao?”
Lại nghĩ tới Sở Nguyên bị đánh như đầu heo, nàng lại cười lên khúc khích, bộ ngực lại rung động lên xuống, Lục Viêm nhìn sướng cả mắt, cũng may áp chế được cái con cầm thú trong người, nếu không nó ra thì chết.
Bất quá, cái tên Sở Nguyên kia sau này sợ rằng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-hanh-yeu-than-ky/40699/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.