Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là hắn hiểu rõ hết toàn bộ áo nghĩa của nó. Bất quá, hai mươi từ này thật sự thâm ảo, nếu không phải do hắn từng là tồn tại ở đỉnh cao của thiên địa, nhãn lực sắc bén, thì có khi hắn khó mà trong thời gian ngắn mà hiểu được áo nghĩa này.
“Vô Cực bản Vô Thủy, Vô Thủy phương Vô Tận.”
Không có bắt đầu, cũng không có tận cùng, cứ thế mà trôi đi, vĩnh viễn trường tồn. Từ trước đến nay, từ thời đại này đến thời đại khác, tự cổ chí kim đều một mực chảy xuôi như thế.
Nó bao trùm lấy tất cả, quá khứ vị lai, luân hồi, nhân quả, từ đầu đến cuối, bất kể là thứ gì cũng bị nó bao quát vào trong, không có bắt đầu, càng không có kết thúc, cho nên nói, nó... vô cực vô tận, cũng vô thủy!
Đây... chính là thời gian!
“Vô Tận thị Vô Chung, Vô Chung tức Vô Tồn.”
Đã vô tận, vậy thì không có kết thúc, nhưng vạn vật bên trong, có mấy không có kết thúc chứ? Biển không có nước, ấy ắt tức cạn. Rừng không có cây, sao còn là rừng? Đường đi mãi tức đến tận cùng, đạo tụ mãi, tức đến cực hạn.
Cho dù nó có bao hàm hết thảy vạn vật, vạn đạo, hay vạn pháp, nó cũng phải có cội nguồn, bản nguyên. Dù trời đất có rộng cỡ nào, cuối cùng cũng có sẽ cực hạn, có điểm tận cùng. Cho nên, không có kết thúc, ấy tức không tồn tại!
Đây... chính là không gian!
Đây là áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-hanh-yeu-than-ky/2246887/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.