Sau khi nghe Lan Mị Mị nói một hồi dài, Lục Viêm cũng cảm khái, trong lòng lúc đầu vốn còn khó chịu khi nghe Tiêu Tuyết Mai cùng nam nhân kia... nhưng khi biết nàng có thân nhân nhưng lại không thể về, thật sự là đáng thương.
Hơn nữa, nàng còn thường xuyên đến thôn để dạy đàn cho những người ở đó, có thể thấy nàng còn lưu luyến nơi đó. Song lại không thể ở lại thôn, đúng là đau khổ.
Lục Viêm sau khi đưa Tiêu Tuyết Mai vào trong phòng, hắn lại nhìn xem nàng có bị gì không, khi biết nàng còn chưa có làm sao thì yên tâm.
Vài ngay sau hắn ở lại chăm sóc cho Tiêu Tuyết Mai, rồi nhờ Lan Mị Mị trông coi nàng, còn hắn thì trở về Vô Danh Thôn, hắn đi vài ngày rồi, nếu không về chỉ sợ Tiêu Ngọc Sương đang lo lắng.
Vừa về tới nơi đã thấy Tiêu Ngọc Sương ngồi ở trong phòng hắn. Khi hắn vừa bước vào trong, Tiêu Ngọc Sương cũng ngẩng mặt nhìn lên.
Nàng lúc này vẫn như thế, nhưng đôi mắt hơi thâm, có vẻ như thiếu ngủ trầm trọng, khuôn mặt trắng bệch như người bệnh.
Cả người nàng vốn bừng bừng sinh khí, nhưng lúc này lại toàn là tử khí vờn quanh. Một người luôn tươi trẻ như nàng không ngờ lại như trở thành một cái xác không hồn, ngay cả Lục Viêm thấy cũng đau lòng không ngớt.
Cho đến khi Lục Viêm đi tới gần nàng vẫn không chút để tâm, vẫn ngây ngốc nhìn ra hắn, tựa như không xác định được hắn là ai, có chút thẫn thờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-hanh-yeu-than-ky/2246868/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.