Có thể là do thể phách hắn tu luyện chữa trị cho mà hắn hồi phục rất nhanh, nếu đổi lại người khác, phải tốn vài tháng mới lành một chút, nhưng hắn chỉ gần hơn nửa tháng đã lành lại không ít, dù chưa thể đi lại nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Những ngày này hắn đều nằm trên giường, ngày qua ngày, hắn cũng ổn định tâm tình lại, nằm trên giường đối với hắn thật sự là khó chịu, không thể làm gì, cũng may những ngày nhàm chán đó hắn vừa tu luyện, còn có thiếu nữ bồi tiếp hắn.
Sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng thì hắn cũng biết thiếu nữ này tên Tiêu Ngọc Sương, nơi này là một thôn, hắn còn biết được Tiêu Ngọc Sương là một dược sư của thôn, cũng chính vì thế mà thường hay có người kêu nàng.
Lại thêm mười ngày trôi qua, trời lặng trăng lên, thời gian như thoi đưa, lúc này ánh sáng đã chiếu rọi lên mặt hắn, làm Lục Viêm chậm rãi tỉnh dậy.
Vết thương trên người đã gần hết, chỉ còn lại một chút vết thương nhỏ. Hắn cũng đi lại được, mặc dù không thể vận động lớn.
Két!
Cửa mở ra, một mùi thơm thanh mát bay vào, Lục Viêm không nhịn được mà hít từng hơi, ánh mắt đưa tới cửa, một bóng dáng yêu kiều từ ngoài bước vào.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Tiêu Ngọc Sương đi vào, nụ cười tươi tắn trên môi, đi tới gần chỗ Lục Viêm, ngồi đối diện cười nói.
“Mỹ nhân giá lâm, tại hạ không thể không tỉnh lại được”
Lục Viêm cười nói.
“Ngươi chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-hanh-yeu-than-ky/2246848/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.