An Thúy: “Uy, Tào Mãnh.”
Tào Mãnh nháy mắt mở chế độ cảnh giác: “Làm gì?”
“Tới đây với tôi một chút.” An Thúy dứt lời liền xoay người đi. An Đại Bảo Ngồi xổm bên cạnh lập tức đứng dậy đuổi kịp.
“Cô bảo tôi tới một chút tôi liền tới một chút, tôi đây không có mặt mũi sao?”
Tào Mãnh trừng mắt nhìn bóng dáng của An Thúy, quát. Nhưng mà thấy bước chân của An Thúy vẫn không ngừng, một bên mắng một bên đuổi theo.
An Thúy dẫn hắn đi đến nhà xưởng của cô.
Tào Mãnh: “Làm gì?”
“Tôi chuẩn bị tham gia Toàn Anh Hội, anh cũng tham gia.”
“Ha? Cô nổi điên một mình thôi, còn muốn lôi kéo tôi cũng nổi điên? Cô xem tôi giống đứa ngốc sao??”
An Thúy: “Giống.”
“CMN……”
“Đừng nói nhảm nữa, anh là người của Tào gia, ngay từ đầu anh học ở trường quân đội danh môn Chinh Thế, chẳng qua là cùng người khác đánh một trận, đã bị đưa đến một khu trường học như ngục giam, vì cái gì liền không cần nhiều lời. Tôi chỉ hỏi anh, anh thật sự cam tâm sẽ luôn bị vị anh trai kiêu ngạo kia của mình đạp lên trên đầu mãi mãi sao? Cam tâm bị cha mình luôn khinh thường sao? Năm nay anh đã học cao tam, sang năm liền tốt nghiệp, anh muốn cứ dùng danh tiếng không đáng một xu của mình mà tiến vào quân đội, ở tầng dưới chót phục dịch ba năm, sau đó lại tiến vào xã hội, một lần nữa bắt đầu sao?”
Chuyện này cũng không phải chuyện không muốn người khác biết, Tào tướng quân có hai người con trai, ông đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoanh-hanh-ngang-nguoc/1196589/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.