Ngày đó sau khi trở về điện, Tiêu Diên liền phái người đi điều tra tỉ mỉ một lần, xem có thể hay không điều tra ra được điều gì. Tính mạng nô tài trong cung là không đáng giá nhất nhưng chung quy nàng vẫn tồn tại chút tâm tư. Đương nhiên Viên quý nhân sau khi thất sủng, nàng ta bị giam cầm trong cung, nửa bước cũng không cho phép đi ra. Từ đó trong hậu cung, hoàng hậu một mình nắm quyền hành. Đã gần đến tháng ba, Tề đế bệnh càng trầm trọng, ngay cả xuống giường cũng không thể. Một mình hoàng hậu chăm sóc nhưng mà bà có ý muốn cho Tiêu Diên hầu hạ tốt trước mặt phụ hoàng, ngày kết hôn là một chuyện, đến lúc đó chọn ngày hoàng đạo là được. Mà một lần này chính là kéo dài nửa năm. Tiêu Diên vẫn bình tĩnh bình thường như mọi ngày. Khi Thanh Ninh tiến vào, nàng vẫn ngồi trên giường nhỏ đọc sách. Thanh Ninh cười lấy quyển sách trên tay của nàng đặt qua một bên. “Công chúa tại sao còn chưa đi ngủ? Bây giờ đã vào mùa hè nhưng buổi tối vẫn còn lạnh, công chúa nên nhanh đi ngủ.” Thanh Ninh xoay người giúp nàng trải khăn giường, Tiêu Diên cũng xuống giường nhỏ đi đến ngồi bên mép giường để nàng ta hầu hạ đi ngủ. Khi ngồi xuống, ánh mắt nàng vừa lúc nhìn thấy chiếc bình sứ đặt trên gốc bàn. Một nụ hoa sen chớm nở yên tĩnh nằm bên trong, lá xanh biếc bồng bềnh, cánh hoa trắng nõn, rất đáng yêu. Nàng nhớ rõ đây là đóa sen Tiêu Diễn hái đến, trong thời gian này bọn họ gần như cùng ở cùng ăn, tình thân cũng tự nhiên sâu đậm hơn. “Vương gia đối với công chúa thật tốt!” Thanh Ninh bắt đầu buông màn, nhỏ giọng cười. Ừm, bây giờ hắn là Vương gia. Nàng không biết bên ngoài nói như thế nào nhưng trong cung lan truyền rằng Quảng Lăng vương tuổi trẻ đắc chí, còn nhỏ tuổi đã tham dự triều chính, nhất định tương lai rộng mở. Mà quan trọng nhất là Quảng Lăng vương tuấn mỹ có một không hai, khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử, là đức lang quân trong lòng các nữ tử lớn lên nơi khuê phòng. Chờ tấm màn bên kia cũng buông xuống, Tiêu Diên đột nhiên hỏi: “Hoa sen trong hồ lớn đã nở?“. Thanh Ninh thổi tắt đen lồng, đáp: “Nghe người ta nói hình như hôm qua đã nở mấy đóa, công chúa muốn đi xem thì ngày mai nô tỳ sẽ đi sắp xếp.” Không biết là có phải đang nghĩ đến cành hoa sen kia không mà nàng liền đồng ý: “Ừm, cũng được.” Sau khi dùng xong ngọ thiện, dự tính tìm lúc mát mẻ đi ao sen. Nghe nói ao này là do một vị hoàng đế triều trước vì muốn mỹ nhân cười mà cố ý làm ra, cho nên ao này cũng có tên là Mỹ Nhân. Tiêu Diên tới vừa đúng lúc, phóng tầm mắt nhìn về phía xa là một mảnh màu xanh đầy mặt ao làm nền cho hoa sen nở đỏ hồng tươi đẹp. Những lá sen nối tiếp nhau, ngẫu nhiên có những chiếc thuyền nhỏ qua lại, lúc này nếu có thêm một ít tiếng hát thì giống y hệt cảnh hái sen ở Giang Nam. Xa xa, trên một mô đất trong ao xây một toàn bạch tháp, dùng bạch ngọc thật điêu khắc ra. Khi nhìn lên là một màu trắng tinh tế trơn bóng trong suốt, vô cùng khéo léo. Càng giống nơi dựng nên dành cho mỹ nhân hơn, chính là màu sắc hoa sen chiếu vào tòa bạch tháp. Tiêu Diên đi đến một mái đình tứ giác ngồi xuống nghỉ tạm. Ngày hè nắng chói chang, cũng chỉ có thể ngắm hoa sen mới làm cho tâm tĩnh lặng một chút. Thanh Ninh vừa mới chuẩn bị đi hái một đóa hoa sen đến thì đúng lúc gặp phải Tiên Diễn mới hạ triều đi tới. Nàng ta “a” một tiếng, vội vàng hành lễ: “Vương gia đến, công chúa đang ở trong đình nghỉ chân.” Mới có nửa năm, thân mình Tiêu Diễn đã cao lên rất nhiều, so với Tiêu Diên cao hơn không ít. Khi hắn cầm hoa sen đi vào trong đình, nén giận có chút bất mãn: “Thì ra Hoàng tỷ không rảnh cùng A Diễn dùng bữa nhưng lại rảnh một mình đến đây ngắm hoa.” Nghĩ từ trước đến giờ họ đều cùng nhau dùng bữa đã thành thói quen, chẳng qua hôm nay Tiêu Diễn hạ triều trễ một chút mà nàng đã sớm dùng bữa. Tiêu Diên chậm rãi nở nụ cười, thấy hắn đi tới, ngồi cạnh nàng, cúi đầu ngửi ngửi hương hoa rồi đặt trên tay nàng. Trong chớp mắt, hành động kia làm cho tim nàng đập mạnh. Nam tử trong trắng đẹp đẽ, tương lai triển vọng rộng mở, thanh mát như trăng như gió. Lúc trước nghĩ đến như chuyện hoang đường nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy, Tiêu Diên mới cảm nhận được nó chân thật một cách đáng sợ. “Hoàng tỷ thích hoa sen?” “Chỉ là không ghét mà thôi.” “Nếu hoàng tỷ thích, A Diễn sẽ vẽ cho tỷ một bức tranh hoa sen thật đẹp.” Tiêu Diên đang cầm hoa sen, gật đầu đồng ý, dặn Thanh Ninh đi chuẩn bị bút mực. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Diễn vẽ nên nàng rất hiếu kỳ. Chỉ trong chốc lát, trên nền giấy trắng tinh đã hiện ra một đóa hoa sen, càng ngày càng nhiều. Hoa sen dưới ngòi bút của hắn so với trong hồ càng nhiều thêm vài phần thần vận. Còn chưa đặt xuống nét bút cuối cùng đã có thái giám báo lại, Viên quý nhân ở lãnh cung vừa sinh ra một vị hoàng tử, e rằng bây giờ tin tức này đã truyền khắp hậu cung. Tiêu Diễn chỉ dừng lại một chút rồi cầm bút vẽ như chưa từng dừng lại cho đến khi dứt khoát hoàn thành hoa sen cuối cùng. Nàng âm thầm lưu ý, Tiêu Diễn đã trầm ổn hơn không ít, rốt cuộc trong cung này chính là địa phương ma quỷ để rèn luyện người a. Ngày trước Tiêu Diễn bám người làm nũng, dịu ngoan tốt đẹp mà bây giờ đã là người không thể nắm bắt được. Hắn chỉ đối tốt với hoàng tỷ là nàng, tốt đến mức làm cho trong cung trên dưới ngầm lưu truyền lời bàn tán. “Hoàng tỷ, nếu phụ hoàng muốn giết ta, hoàng tỷ sẽ đau lòng chứ?” Hắn cười làm cho người ta không thể hiểu được. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, quát lớn với hắn: “Nói bậy bạ gì đó!” Thật ra việc này không phải không có khả năng, Viên quý nhân sinh hoàng tử, còn chưa lập thái tử, mà hắn là đại hoàng tử nhất định là chướng ngại. Nếu phụ hoàng tâm hung ác, vậy thật sự là... “Hoàng tỷ còn chưa trả lời đâu.” Hắn chính là không trả lời thì không buông tha. “Việc đó không làm cho ta đau lòng là tốt rồi.” Tiêu Diễn giật mình đứng im, sắc mặt trầm xuống. Hắn cùng với Tiêu Diên đi dạo đến nơi Viên quý nhân ở, chính là Ung Hoa cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]