Sở trường của Phó Uyển là cầm, tay nàng ta đánh ra âm thanh tuyệt diệu. Nhìn vẻ mặt của những người ngồi xem xung quanh đã biết được nàng ta đánh đàn thuộc hàng thượng thừa. Nàng ta ở trên sân khấu, áo đỏ tung bay, ý cười nhè nhẹ, mười ngón tay khuấy động huyền cầm. Sau khi đánh xong âm cuối cùng kết thúc khúc nhạc, nàng ta chầm chậm đi xuống sân khấu, hướng về thái hậu và Tiêu Diễn cúi đầu.
“Thái hậu, người cảm thấy A Uyển đàn hay không?”
Thái hậu rất vừa lòng, nhanh bảo Phó Uyển ngồi xuống bên người bà: “Hay hay hay, sao lại không hay?”
Khuôn mặt Tiêu Diễn chứa ý cười, cùng lúc Phó Uyển bắt đầu đánh đàn thì trên bàn đã có thêm một bình rượu, từng ly từng ly một uống vào. Đáy lòng Tiêu Diên trầm xuống, không biết hắn có nhìn rõ mánh khóe của nàng không, nàng quay mặt đi chỗ khác không còn nhìn hắn nữa. Bỗng nhiên, trước mắt một ly rượu đưa đến, theo cái chén kia nhìn qua thấy Tiêu Diễn đang tựa nửa người vào ghế. Không biết có phải do uống rượu không mà sắc mặt hắn ửng đỏ, cười liên tục.
Tiêu Diên đè tay hắn lại, nhẹ giọng khuyên: “Bệ hạ người uống nhiều rồi.”
Hắn lấy lại ly rượu, kéo gần khoảng cách đến nỗi có thể ngửi được hương rượu trên người hắn, hạ giọng nói: “Hoàng tỷ muốn A Diễn cưới nữ nhân nhà họ Phó kia? Ha ha, Hoàng tỷ nghĩ tìm đến một thế thân thì có thể làm cho A Diễn buông tay sao?” Hắn liếm liếm môi, hành động nhỏ này không khỏi làm cho Tiêu diên nhớ lại chuyện đêm đó khi ở bên trong điện của nàng, nụ hôn ở trên cổ nàng. Ngay lập tức ánh mắt Tiêu Diên lạnh như băng, gương mặt lạnh giá nhưng Tiêu Diễn lại cực kỳ thoải mái, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay.
Phó Uyển ngồi bên cạnh thái hậu, sau khi nói chút chuyện phiếm với bà thì đứng dậy bạo gan hỏi: “Hoàng thượng, cảm thấy hay... như thế nào?”
Hắn “Ừm” một tiếng rồi không nói thêm một từ nào nữa.
Mọi người nhìn thấy trong mắt, ở trong ngày sinh nhật của thái hậu mà sắp xếp như vậy thì tâm tư của thái hậu đã quá rõ ràng. Nhưng nhìn hoàng thượng thản nhiên như vậy chẳng lẽ đây là một màn kịch chứ không phải sự thật? Trên mặt Phó Uyển cảm thấy xấu hổ, không nói đến hoàn cảnh gia thế của mình, chỉ cần dung mạo xinh đẹp như vậy thì hoàng thượng cũng không nên lãnh nhạt như thế chứ! Tính tình trẻ con của nàng ta nổi lên, kéo nhẹ tay thái hậu, thái hậu vỗ vỗ tay nàng ta, định lên tiếng.
“Mẫu hậu, nhi thần có chuyện muốn thỉnh cầu, mong mẫu hậu có thể đáp ứng.” Tiêu Diễn đã giành trước một bước, cười nói: “Lang Hoa quận chúa tài năng và dung mạo có một không hai, trẫm thật thưởng thức, trẫm muốn để quận chúa ở lại trong cung thêm mấy ngày.”
Thái hậu ho khan lên tục, đột nhiên ngã xuống. Tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng khiên bà về tẩm cung, gọi tới tất cả các vị thái y xem và chữa bệnh cho bà. Trừ Tiêu Diên và Phó Uyển hầu hạ trong điện thì tất cả đều ở ngoài, kể cả Tiêu Diễn cũng phải ở ngoài cửa chờ. Người sáng suốt đều nhìn thấy trong mắt, dưỡng tử thì như thế nào, lúc thời điểm quan trọng cũng chỉ là người ngoài!
Tiêu Diễn chờ đợi bên ngoài một lúc lâu thì có một cung nữ đi ra từ bên trong cửa cung, cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, thái hậu có lời mời.”
Thân thể thái hậu vốn không tốt, hôm nay là sinh nhật cứng rắn chống đỡ, lúc này bà nằm trên giường, khuôn mặt mệt mỏi. Tiêu Diên nhẹ giọng nói bên tai bà hoàng thượng tới, lúc này bà mới mở mắt ra, vùng vẫy muốn ngồi dậy.
“Hoàng thượng đến rồi à.”
“Dạ, nhi thần ở đây.”
“Mới vừa rồi hoàng thượng nói, muốn để cho A Uyển ở lại trong cung... không biết... hoàng thượng cấp cho A Uyển địa vị gì?” Tựa vào bên người Tiêu Diên, thái hậu nhìn chằm chằm Tiêu Diễn, giọng nói dồn dập. Tiêu Diên hết sức giúp cho bà thuận khí thì bà mới dần dần tốt hơn.
Hắn đứng cách giường chỉ vài bước, chậm rãi trả lời: “Tất nhiên là, địa vị hoàng hậu.” Ánh mắt làm như vô tình lướt qua Tiêu Diên, lại nhìn đến cái hộp nhỏ bị tùy ý đặt trên bàn, khóe miệng cong nhẹ, “Thân thể thái hậu không khỏe, nhi thần đưa đến đồ vật bổ dưỡng nhất, hoàng tỷ cần nhắc nhở mẫu hậu uống đúng hạn mới tốt.”
“Ai gia mệt mỏi.” Thái hậu suy yếu khoát tay, Tiêu Diễn cũng hành lễ, cáo lui.
Tiêu Diên hầu hạ bà nằm xuống, sai người đem thuốc bổ Tiêu Diễn mang đến đi nấu. Nhưng bà như thế nào cũng không đồng ý, kiên quyết nói đồ tiểu tử Tiêu Diễn kia mang đến là để độc chết bà. Thấy bà kiên trì như thế, Tiêu Diên cũng thấy trước tiên cứ từ từ làm. Gọi Phó Uyển một tiếng, để cho nàng ta ở lại chăm sóc mẫu hậu cho tốt, mới vừa rồi Tiêu Diễn đã đồng ý lập Phó Uyển làm hoàng hậu. Như vậy mẫu hậu sẽ có nhiều lời phải căn dặn, nàng không làm phiền nữa nên trở về cung sớm.
Sau khi mọi người đều rời đi, thái hậu vẫy tay để Phó Uyển đến bên giường bà, chỉ vào cái hộp Tiêu Diễn mang đến ở trên bàn, bảo nàng ấy lén bỏ đi. Phó Uyển khó hiểu, thái hậu mệt mỏi nở nụ cười, nàng ấy thật sự đơn thuần. Bà nhớ rõ lúc trước chính mình cũng như vậy, nhưng sau khi vào cung không biết từ lúc nào đã luyện thành một lòng nghi ngờ.
“Nhưng mà, biểu tỷ khuyên người nên dùng đó.” Khi không có người ngoài, Phó Uyển liền gọi Tiêu Diên là biểu tỷ.
“Cô bé ngốc, ngươi thuần khiết như vậy làm sao quản lý điều khiển hậu cung?”
“Cô, người lại chê cười A Uyển!” Phó Uyển nhớ tới dung mạo tuấn tú của Tiêu Diễn thì vẻ mặt không khỏi đỏ bừng, dứt khoát trốn trong ngực thái hậu, không chịu đi ra...
“Được, là cô không đúng.” Thái hậu hiểu ý nở nụ cười, so với A Diên thì A Uyển lại càng giống với nữ nhi của mình hơn, lúc thì cười to, lúc thì làm nũng. Nếu không phải anh trai của bà chỉ có một nữ nhi dòng chính thì bà cũng không tiếc mà cho A Uyển ở trong hậu cung.
Vì vinh hoa phú quý của nhà họ Phó đành phải hy sinh nàng ấy.
So với sự im lặng của Trường Nhạc cung thì Tâm Hoa cung chỉ cách đó mấy bức tường rất là bận rộn.
Uống vào mấy ly rượu, khi Tiêu Diễn trở về cung men rượu đã dâng lên. Sau khi Thạch An cùng mấy người thái giám nửa đỡ nửa nâng hắn tới giường, rồi sai người dâng lên trà giải rượu. Không ngờ hắn bỗng nhiên ngồi dậy, gọi Thạch An lấy thêm rượu đến. Thạch An sửng sờ đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng khuyên không thể uống nữa. Đôi mắt Tiêu Diễn đỏ rực nhìn chằm chằm Thạch An, cười khinh miệt một tiếng: “Sao thế, không lâu nữa trẫm sẽ lập hoàng hậu, trẫm rất cao hứng! Còn không mang rượu tới đây!”
“Dạ dạ!”
Nhìn bộ dáng Thạch An thất tha thất thểu chạy đi, hắn bật cười, cười người khác cũng là cười cho chính bản thân hắn.
Hoàng tỷ muốn hắn lập nữ nhân nhà họ Phó làm hậu, để bảo đảm vinh quang và sủng ái nhà họ Phó. Vậy hắn sẽ sắc lập, chẳng qua cũng chỉ là một ngôi vị hoàng hậu. Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, hắn không bao giờ... thiếu nhà họ Phó bất cứ thứ gì nữa. Hắn muốn cái gì thì nhất định phải có được, tuyện đối không nương tay!
Hắn hơi ngẩng đầu, thì thấy được Thạch An quả là khôn khéo, biết hầu hạ người say rượu chính là cực nhọc liền sai Thính Vũ đến đây. Vừa suy nghĩ lại, Thính Vũ tới thật đúng lúc, hoàng tỷ cũng nên nhận thấy được tâm tình hắn lúc này.
Thính Vũ bưng trà giải rượu đến, cẩn thận múc một thìa đưa đến, Tiêu Diễn cầm ngược lại tay nàng ta làm nàng ta hoảng sợ đến mức trượt tay rơi cái chén xuống đất “xoảng” một tiếng. Tiếng động bên trong lớn như vậy, bản thân Thạch An là tổng quản tất nhiên muốn vào xem xét, nhưng chân còn chưa bước vào, chợt nghe Tiêu Diễn gầm lên: “Ai cho ngươi vào, đều cút hết cho trẫm!”
Thạch An vỗ vỗ ngực hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lại. Mấy tiểu thái giám thường ngày đi theo hắn ta tò mò hỏi đông hỏi tây đều bị đuổi đi rồi, mới vừa rồi hoàng thượng... hoàng thượng có phải là muốn...
Trong điện, ánh sáng mờ mờ.
Lúc này hắn có chút không phân biệt rõ.
“Ha ha, ngươi là người của hoàng tỷ, chẳng lẽ hoàng tỷ không dạy ngươi làm thế nào để hầu hạ nam nhân sao?”
Ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm thon gọn của Thính Vũ, vuốt nhẹ một chút, ừm, lông mày rất giống hoàng tỷ.
Tay hắn chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng mà ngầm thêm sức, Thính Vũ hoảng hốt trừng lớn hai mắt, muốn lui về phía sau, sau lưng lại bị một cánh tay dùng lực chặn lại, nàng ta không thể động đậy, cảm giác tê dại khó chịu trên người cuối cùng cũng dừng lại, nàng ta thật cẩn thận liếc mắt, âm thầm hít thở.
Bàn tay dừng lại chỗ đai lưng của nàng ta, mặt Tiêu Diễn không chút thay đổi nhìn chằm chằm, dừng như xuyên thấu qua nàng ta nhìn thấy gì đó, ánh mắt như vậy làm cho cả người Thính Vũ đều run sợ.
“Hoàng thượng... nô tỳ...”
“Ừm? Có điều gì muốn nói sao?”
Giọng mũi nồng đậm, còn mang theo hương rượu vừa ngọt ngào vừa say lòng người.
Tay hắn không dừng lại, chỉ kéo một cái, đai lưng mỏng manh kia dễ dàng rơi trên mặt đất, một bên vai bị tụt xuống. Quần áo cung nữ chính là mỏng manh như thế, chỉ lo hoàng thượng yêu thích sắc dục mà không có hứng. Mặt hắn không chút biểu cảm kéo quần áo lại, xoay người xuống giường. Hắn vốn ngà ngà say, lười nhìn đến Thính Vũ, chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng nức nở.
“Người đến.”
Thạch An vốn ở ngoài điện chờ, mặc dù nghĩ rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng chính mình nhìn thấy cũng hoảng hốt. Đến gần kéo Thính Vũ từ trêm mặt đất lên, vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng Tiêu Diễn: “Thạch An, phân phó xuống dưới, hôm nay trẫm phong Thính Vũ làm tài tử.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.”
Tiêu Diễn “Ừm” một tiếng, xoay người đi đến sau bình phong, tùy người hầu hạ thoải mái tắm rửa.
Trong hoàng cung này chính là như vậy, nơi này thoải mái, nơi khác sẽ không thoải mái.
Chuyện Tiêu Diễn sủng hạnh cung nữ bên người ngay lập tức truyền khắp lục cung, đương nhiên, đầu tiên là truyền tới nơi đã định là Trường Nhạc cung. Vốn hoàng thượng sủng hạnh ai là chuyện bình thường nhưng mà lại cố tình ngay lúc quan trọng này làm cho Tiêu Diên tức đến đập nát ly trà.
Ngô ma ma vội vàng tiến vào dọn dẹp: “Công chúa đừng bực bội, cẩn thận làm mình bị thương.” Nhặt lên những mảnh nhỏ giao cho cung nữ, bà khuyên nhủ, “Bệ hạ sủng hạnh Thính Vũ, còn phong cho Thính Vũ cấp bậc tài tử, đây cũng là phúc khí của Thính Vũ, công chúa sao lại tức giận đến như vậy?”
“Ma ma ngươi không hiểu.” Nàng đập vào góc bàn, Ngô ma ma liền kêu lên, nhưng giờ phút này nàng lại không có cảm giác đau đớn. Bỗng nhiên nàng lên tiếng căn dặn, “Mẫu hậu bị bệnh, tin tức này ngàn lần không được đến tai mẫu hậu, để tránh thêm rắc rối.”
“Dạ, công chúa yên tâm.”
“Ngoài ra, ngươi sai người gọi Phó Uyển đến, lặng lẽ đừng kinh động đến mẫu hậu.”
Sắc mặt nàng tái nhớt, sau một lúc mới tốt lên, nàng làm sao không biết Tiêu Diễn đang tính toán cái gì! Ở ngoài mặt đúng là sủng hạnh Thính Vũ, nhưng trước đó hắn còn đáp ứng phong cho Phó Uyển hậu vị. Bây giờ còn phong tài tử, mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy...
Một lát sau, Ngô ma ma liền dẫn theo Phó Uyển quay lại.
Tiêu Diên có cảm giác đau đầu, tính tình Phó Uyển nàng rõ ràng hết mức, khi nóng nảy lên cơ bản là không ai ngăn lại được. Thật ra việc này nói lớn cũng không lớn, theo hướng giải thích đơn giản thì chẳng qua sau khi hoàng thượng say rượu nhất thời hồ đồ, thoáng che đậy để chuyện này trôi qua nhưng không qua mặt Phó Uyển được. Tương lai nàng ấy là hoàng hậu thế nhưng lại bị so sánh với một cung nữ nho nhỏ, chuyện này xác định là nuốt không trôi.
“Biểu tỷ, bây giờ nên làm cái gì đây? Trong cung đều biết rõ, muội...”
“Không cần phải làm gì, cứ làm theo như ngày thường là được, ta còn ở đây một ngày, hậu cung sẽ không có người nào bàn tán chuyện của muội. Sau này muội chính là hoàng hậu, việc này tất nhiên sẽ trải qua, không có khí phách làm sao thành công?” Mặc dù mẫu hậu kiên cường như thế, cũng không chịu được khi nhìn thấy phụ hoàng sủng hạnh một người lại một người.
Tiêu Diên kéo tay nàng ấy qua, rất muốn nói cho nàng ấy biết nếu như không động lòng dù chỉ một chút thì sẽ không có những suy nghĩ khó chịu như vậy nhưng lời nói đến miệng liền thu trở lại, vỗ vỗ nàng ấy để cho nàng ấy đi ngủ. Nói sáng sớm ngày mai chắc chắn nàng ấy sẽ thông suốt, dù sao so với việc này thì vẫn là ngồi lên ngôi vị hoàng hậu quan trọng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]