Khi đi cũng đột ngột như khi đến, thời gian đám người tiêu tán cũng rất nhanh. Trên sân bóng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là giữa sân có thêm một gò đá vụn, xa xa nhìn lại, tựa như một phần mộ mới xây.
Trước gò đá nhỏ song song cắm hai kiện binh khí băng lãnh, nhìn qua giống như mộ bia cho người mai táng.
"Muốn hút thuốc không?" Đường Khảo móc ra một hộp Tam Ngũ đã bị đè dẹp.
Dựa trên ghế cạnh sân bóng ngồi nghỉ ngơi Vũ Văn im lặng không lên tiếng gật đầu.
Đường Khảo từ trong hộp thuốc lá rút ra hai điếu thuốc nhăn nhúm, sau khi song song ngậm trên môi mình châm lửa, phân cho Vũ Văn một điếu.
"Khụ. . . . . .Khụ khụ. . . . . .Tớ cũng muốn. . . . . ." Vẫn nẳm ngửa bên chân Vũ Văn Đinh Lam cũng tự mình chống đỡ ngồi dậy.
"Cậu được đấy, cư nhiên nhanh như vậy đã có thể di chuyển! Cậu không phải con gián đó chứ?" Đường Khảo kinh hỉ vuốt vai Đinh Lam.
"Đừng đụng tớ. . . . . .Đau. . . . . .Đau muốn chết!" Khuôn mặt Đinh Lam vặn vẹo bụm sườn phải, "Cậu rốt cuộc có cho hay không?"
Đường Khảo vỗ vỗ túi quần trống không, ra vẻ đã hết thuốc rồi.
Vũ Văn hung hăng hút một hơi điếu thuốc trên tay, rồi không nói một lời đưa cho Đinh Lam.
Ba nam nhân cứ như vậy ngồi dàn hàng, như có điều suy nghĩ mà nhìn phần mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuyen-dan-lo-nhan-he-liet/2719914/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.