"The Key. . . . . ." Vũ Văn tinh tế nghiền ngẫm từ tiếng Anh cùng mình có quan hệ lớn lao này, dưới sự dìu đỡ của Đường Khảo chậm rãi đi đến hướng tường vây của công trường, nhưng đến bên tường, Vũ Văn nhìn nhìn tường vây cao hơn một người kia, y kéo chân bị thương không nhịn được nhíu mày.
"Hai đứa các ngươi, đã quên vào bằng cách nào sao?" Vô Vi Tử lấy dư quang khóe mắt đảo qua hai người trẻ tuổi, trước khi ông hiện thân, vẫn náu mình ở vị trí cao trên cần cẩu quan sát toàn bộ công trường, Đường Khảo và Đinh Lam mang theo thang xếp trèo tường vào, hiển nhiên không qua mắt được Vô Vi Tử.
"A! Thầy chờ." Đinh Lam nhanh như chớp chạy đi.
"Ôi chao! Máy quay của tôi còn trên mặt đất!" Đường Khảo vỗ ót, quẳng Vũ Văn sang một bên hướng Đinh Lam đuổi theo.
Thấy Đinh Lam Đường Khảo không ở bên cạnh, Vô Vi Tử lại mở miệng hỏi: "Vũ Văn, ngươi khi nào thì từ chỗ của Biệt Ly tiên sinh ra ngoài." Ông có thể cảm giác được, Vũ Văn đối với Biệt Ly tiên sinh tình cảm sư đồ vẫn tồn tại như cũ, cho nên liền không hề dùng chữ "phản bội sư môn" này.
"Ừm, đó là chuyện 6 năm trước rồi. . . . . .Sau sự kiện núi Côn Lôn, tôi trở về nhà sư phụ lập tức bệnh nặng một thời gian, cả ngày buồn ngủ, hơn nữa một khi trông thấy Mạc Phi tuổi còn rất nhỏ mở to mắt hỏi tôi Lục sư ca đâu rồi, tim tôi sẽ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuyen-dan-lo-nhan-he-liet/2719873/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.