Ánh mặt trời thật chói mắt a!
Cố Thanh ngọ ngoạy ngồi dậy, dùng sức nhu đôi mắt.
"A, cô đã tỉnh rồi sao?" Nam nhân ngồi trên đất ôn hòa hỏi han.
Đã tỉnh rồi sao? Cố Thanh chỉ cảm thấy bản thân như vừa ngủ say một thế kỷ.
"A! Vũ Văn? Lưu Thiên Minh?" Tựa hồ không kịp suy nghĩ gì, hai cái tên trực tiếp từ trong miệng Cố Thanh vọt ra.
"Đi rồi. . . . . .Đều đã đi rồi. . . . . ." Nam nhân thoáng nâng kính, híp mắt nhìn về phương xa.
Cố Thanh theo tầm mắt nam nhân nhìn lại, hồng thủy đã rút, lộ ra phế tích thê lương, xa xa thành phố tuy vẫn là một mảnh hỗn loạn, nhưng không còn người thất kinh, hàng loạt nhân viên chữa cháy và nhân viên y tế đang gọn gàng ngăn nắp xử lý hiện trường sau tai họa.
"Kỹ sư Ngụy. . . . . .Bọn họ. . . . . . Đã đi đâu rồi?" Cố Thanh cẩn thận hỏi han.
"Đi theo tôi." Ngụy Viễn Chinh đứng lên, vỗ vỗ tro bụi bám trên mông.
Cố Thanh chần chừ một chút, vẫn đi theo.
Nửa đoạn cột cháy đen, xích sắt bị đốt nóng tan ra thành hình thù kỳ quái. Cố Thanh yên lặng nhìn hết thảy, trong ngực đau đến lợi hại, thế nhưng không có cảm giác muốn rơi lệ. . . . . .
"Cố chủ quản không muốn tiếp tôi như vậy sao a? Cô không thể cùng tại hạ đứng nói chuyện một lát sao? Tốt xấu gì tôi hiện tại cũng là một thành viên trong công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuyen-dan-lo-nhan-he-liet/2719805/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.