"... Tôi không biết nên nói như thế nào." Hạ Úc Thanh không có thói quen kể khổ.
Hơn nữa, hình như Lục Tây Lăng cũng không giống người thích hợp để kể khổ, cô sợ để lại ấn tượng xấu với anh.
Cô nắm chặt tay, đến giờ mới nhận ra đầu ngón tay mình lạnh như băng, hoặc có thể bởi vì buổi tối gió thổi lớn, cô một đường chạy ngược gió tới.
Hạ Úc Thanh tuyệt đối không phải người có thần kinh thô, chẳng qua là thực tế không cho phép cô mẫn cảm.
Từ khi cô có trí nhớ, cuộc sống của cô tựa như rơi vào trong giếng sâu, cứ không ngừng lặp lại quá trình leo lên.
Trước đây, khi làm đề Toán, có câu hỏi thế này: giếng sâu 20m, cứ leo lên 2m rồi lui 1m, hỏi bao lâu có thể bò đến miệng giếng. Đây chính là đề bài phác họa chân thật về cuộc đời cô.
Tiến nhiều lui ít, dù cho chậm một chút, nhưng rồi sẽ luôn có hy vọng một ngày sẽ leo ra khỏi miệng giếng nhìn ngắm ánh trăng.
Còn nếu tiến ít lui nhiều, hoặc là dậm chân tại chỗ, cô sẽ giống những chị gái kia, giờ phút này tay đang bận ôm con, tuy tuổi còn trẻ nhưng sinh mệnh đã héo mòn.
Cả đời bị vây ở đáy giếng.
Ăn năn hối hận, nghĩ mà xót cho thân mình, tự ti, nhạy cảm, suy tính thiệt hơn, trông gà hoá cuốc...
Tất cả đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuoc-vu/2593463/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.