Khuôn viên trường rất rộng, xe của trường và xe đạp là hai phương tiện giao thông phổ biến nhất của sinh viên trong trường.
Nhưng Hạ Úc Thanh lại không biết đi xe đạp.
Do đường bê tông ở dưới quê chỉ kéo dài từ huyện đến thị trấn, đường núi lại gồ ghề, nên không thể đi xe đạp được, rất ít hộ gia đình có xe máy, hầu hết ai cũng phải đi bộ.
Xe của đại học Nam Thành gồm hai loại.
Một là xe buýt di chuyển giữa trường mới và trường cũ, một lượt đi mất một tiếng, không có nhiều chuyến, vì cả giáo viên lẫn sinh viên đều nghiêng về dùng tàu điện ngầm hơn.
Hai là xe di chuyển trong trường, đi một vòng qua khu giảng đường, thư viện, căn tin, ký túc xá, vân vân. Chuyến nào vào giờ cao điểm trước khi vào tiết và sau khi tan học đều chật ních người, hoàn toàn không chen vào được nổi.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Hạ Úc Thanh đã thành công lên xe của trường tại trạm ở sân thể dục để đến cổng trường.
Cô ngồi vào chỗ gần cửa sổ, hạ cửa sổ xe xuống rồi lấy tai nghe ra khỏi cặp, cắm vào điện thoại, mở phần mềm nghe nhạc ra.
Bỗng cô bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng.
Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống, quay lại. Cô bạn ngồi hàng sau nói hơi lạnh, phiền cô khép cửa sổ lại.
Hạ Úc Thanh nhanh chóng nói "xin lỗi". Cô đang định quay lại đóng cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuoc-vu/2593454/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.