Hạ Úc Thanh thường xuyên cảm thấy sau khi lớn lên thời gian trôi qua rất nhanh. Có lẽ sự văn minh trong vũ trụ đã cao hơn, lén lút điều chỉnh tốc độ của dòng chảy thời gian. Một tiếng được hiển thị trên dụng cụ đo lường thực tế đã sớm co lại ngắn hơn một tiếng.
Đặc biệt là thời gian của ngày nghỉ.
Giống như chưa được nghỉ ngơi mấy ngày đã tới giao thừa rồi.
Lục Tây Lăng hỏi cô có muốn trở về quê một chuyến không, anh có thể trở về giúp đỡ cô, cũng có thể cùng cô đi thăm giáo viên dạy văn kia.
Hạ Úc Thanh không hề có chút suy nghĩ nào, đối với cô mà nói, quê hương đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa. Còn cô Bành, Hạ Úc Thanh đã gọi điện thoại với cô ấy, hiện tại cô ấy vẫn đang chăm sóc chị mình ở tỉnh, con gái đang trong kỳ nghỉ Đông cũng đã đưa lên, hơn nửa kỳ nghỉ tết sẽ không về nhà.
Lục Tây Lăng ở bên này, sau lần cãi nhau trước với ông nội, mối quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng. Anh chỉ về nhà ăn cơm hai lần mỗi tuần vào ngày cố định, cũng không ở lại với ông nội quá lâu.
Mỗi lần hai ông cháu họ cùng ngồi trên bàn ăn, trong lòng Lục Sênh và bà nội đều vô cùng lo lắng, sợ rằng chỉ sơ ý một chút sẽ chọc vào tổ kiến lửa.
Bà Lục nhẹ nhàng nói một câu, khi ăn tết để một cô gái như Hạ Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuoc-vu/2593419/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.