Gió thu thổi tung mây, trăng non vụng trộm dâng lên cao
Hoàng cung về đêm nổi lên sắc hồng từ những chiếc đèn cung đình, chiếu rọi lên sự rực rỡ phong hoa thịnh thế.
Tìm suốt từ sau ngọ cho đến hoàng hôn rồi tới đêm, thủy chung vẫnkhông thấy người, Khổng Ất Nhân ủ rũ , tập tễnh tập tênh bước vào hoàngthành.
“Nhị Hoàng tử, ngài bị thương!” Thị vệ Hoàng thành vừa thấy vẻ mặthắn thê thảm giống như vừa bị mười mấy người quần ẩu xong, hoảng hốt kêu to.
“Nô tài đỡ ngài!” Một tên thị vệ khác không nói hai lời vươn tay ômngang lấy hắn khiêng lên vai,, “Ngư y! Ngự y… Người đâu! Nhị hoàng tửlại bị thương….”
Nhất thời cả Hoàng thành giống như ong vỡ tổ, mọi người giống như mắc chứng co giật bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Người đâu a! Nhị Hoàng tử lại bị thương!”
“Ai da! Nhị Hoàng tử lại trọng thương rồi!”
“Cái gì?! Nhị Hoàng tử trọng thương hấp hối rồi!”
“Ông trời của ta ơi! Nhị Hoàng tử trọng thương không thể chữa trị?!”
“Mẹ của ta ơi, Nhị Hoàng tử trọng thương mà còn vì nước quên mình!”
Cuối cùng là một đám cung nữ kêu khóc om sòm.
“Ô ô ô… Nhị Hoàng tử nha, ngài chết ô mà không ô giao phó ô, gà ô vịt ô cá ô cá ô biết cúng loại nào?”
Vừa đói lại vừa mệt, vừa lo lắng lại đau lòng, Khổng Ất Nhân bị tênthị vệ vừa thô lỗ vừa hấp tấp kia vác đi, lúc hắn chạy đi trên dưới dạdày cũng sắp lộn ngược, thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-noi-gion/3121837/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.