Chương trước
Chương sau


Cho nên Lãnh Thiên Minh ngay lập tức lệnh cho La Trung dẫn dắt chủ lực hải quân tiến về Ấn Độ, còn đặc biệt dặn dò chỉ diệt chiến hạm không giết người, đây là phẩm đức vô cùng lương thiện...

Đến khi đại quân do Thổ Chân Danh Phá thống lĩnh đến eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ, binh lính còn sống sót nói cho hắn ta biết, cả hạm đội đã toàn quân bị diệt, Thổ Chân Danh Phá suýt chút nữa là ngất xỉu.

“Chuyện là thế nào?”


“Là người Trung Nguyên, người Trung Nguyên lén tập kích hạm đội của chúng ta”.

“Đáng ghét... đám người Trung Nguyên vô liêm sỉ này, nói một đằng làm một nẻo, không phải nói sẽ không tấn công chúng ta sao? Vô liêm sỉ... quá vô liêm sỉ rồi...”

“Tướng quân, đại quân của vương triều Khổng Tước đã đuổi đến rồi, chúng ta làm thế nào đây?”

“Ta làm sao biết được...”

Lúc này binh lính may mắn sống sót đó lấy ra vài cuốn sách.

“Tướng quân... đây đều của người Trung Nguyên để lại...”

Thổ Chân Danh Phá phẫn nộ nhận lấy mấy cuốn sách, chỉ thấy bên trên đều viết bằng tiếng Phù Tang.

...

Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, câu lạc bộ Vạn Quốc.

Trong một căn phòng tiếp khách xa hoa, Cổ Bách Vạn đang ngồi ở đó chửi đổng, đợi khách của ông ta tới, quản gia bên cạnh đi tới.

“Lão gia, đừng chửi nữa, uống chút nước đi... ngài chửi hoàng thượng như vậy để người khác nghe được sẽ xảy ra chuyện lớn đó”.

“Ta khinh... tên sói mắt trắng nà, ban đầu ở Biện Lương ta nên trốn thật xa, mấy năm nay hắn đã không ít lần chơi ta rồi”.

“Ha ha... lão gia, chúng ta cũng kiếm được không ít tiền mà...”

“Đó là bản lĩnh của ta, tên cẩu hoàng đế này ngày ngày chỉ biết bẫy ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay hắn”.

“Vậy... vậy chúng ta còn có thể làm gì đây?”

“Có thể làm gì... chửi thôi, đánh không được vậy ta chỉ đành chửi hắn dăm ba câu”.

“Vậy ngài dám chửi trước mặt hoàng thượng không?”

Cổ Bách Vạn vặn vẹo cái đầu.

“Là ngươi ngốc hay là ta ngốc? Có phải ta đã nhờn mặt với ngươi rồi không, mau cút ra ngoài đón khách đi... tên ranh con”.

“Vâng... vâng...”

Không bao lâu, một người Tây Dương đi vào trong câu lạc bộ Vạn Quốc, chính là công tước Áo Nhĩ Lương của Pháp Lan Tây, rất nhanh hắn ta đã được dẫn đến phòng của Cổ Bách Vạn.

Cổ Bách Vạn cười hớn hở nói: “Ha ha ha... ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, từ lâu đã được nghe danh công tước Áo... Nhĩ Lương phong độ khí thế, quả nhiên là danh bất hư truyền... dịch cho tử tế đấy...”

“Ồ... ngài chính là Cổ đại nhân chuyên phụ trách thẩm định đồng minh của nước Hoa Hạ đúng không?”

“Là ta... là ta, ta chính là nhân tài trụ cột của nước Hoa Hạ... Cổ Bách Vạn”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.