Chương trước
Chương sau


“Hoàng thượng...hoàng thượng...một tiếng trước ngài ấy đến trang viên sứ thần Đại Bất Liệt Điên, không ngờ...có thích khách mai phục...hoàng thượng...nhảy xuống sông Minh Hà, không thấy tung tích...”

“Đậu má...cấm quân và hộ vệ ở đâu?”


“Hơn trăm cấm quân chết hơn nửa, hộ vệ bị chặn dưới núi, khi lên đến nơi đã muộn...”

Tân Cửu lúc này không cả mặc quần, nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó tự vả vào mặt mình một cái, khiến cho những người xung quanh sợ hết hồn.

“Tân đại nhân, ngài phải mau chóng ra quyết định”.

“Lập tức đến Trung Thư Viện, điều động toàn bộ đội thị vệ trong thành, tìm kiếm quanh sông Minh Hà, phong tỏa nơi xảy ra sự việc, ai cũng không được vào, lập tức giăng lưới chặn sông...lập tức khống chế tất cả sứ thần nước ngoài trong thành, không cho tiếp xúc với ai, lập tức phong tỏa bốn cổng Thiên Khải, đồng thời điều động quân đội bên ngoài tiến vào phòng thủ thành, lập tức thông báo cho tất cả các vị đại nhân Trung Thư Viện, cấp tốc tập trung...lập tức thông báo cho các tướng quân, nắm giữ quân phù, khống chế những người nắm giữ binh quyền”.

“Sau đó cho người vào cung báo cáo tình hình với hoàng hậu, thỉnh hoàng hậu tạm thời chủ trì đại cục...tất cả mọi việc, trừ những người có liên quan, đều phải giữ bí mật, ai dám để lộ tin mật giết không tha...”

“Rõ...”



Rất nhanh, gần hai mươi vạn quân thủ thành Thiên Khải đã lao đi như vũ bão, tập trung tại bờ sông Minh Hà, cả hoàng cung hỗn loạn, bốn vị nương nương gấp gáp đến Trung Thư Viện, lúc này, các đại thần tâm phúc cũng đã ở đây.

Hiên Vũ Ngọc Nhi nổi nóng quát: “Chuyện gì thế này? Thành Thiên Khải tại sao lại có thích khách? Cấm quân và thị vệ ở đâu hả?”

Tân Cửu: “Hoàng hậu nương nương, việc này...đều là lỗi của thần, không nên sắp xếp sứ thần Đại Bất Liệt Điên ở nơi dễ thủ khó công, nếu thần đoán không nhầm, đám thích khách hoàn toàn không nhằm vào hoàng thượng, mà mục tiêu của chúng là nữ vương Đại Bất Liệt Điên, chỉ là đúng lúc...hoàng thượng đến đó...”

Mộ Như Tuyết: “Cứu hộ tới chưa? Lo liệu xong hết chưa? Tại sao không cho người kiểm tra trước?”

“Quân thủ thành đã đến bờ sông Minh Hà tìm kiếm, những địa điểm, những người cần khống chế đều đã khống chế, hoàng thượng ghé thăm sứ thần Đại Bất Liệt Điên là do ngẫu hứng, hoàn toàn không kiểm tra...”

Hiên Vũ Ngọc Nhi hằn học nói: “Là kẻ nào làm?”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ là...một hoặc vài trong mười một quốc gia ngoài Đại Bất Liệt Điên, đám thích khách này đều đã tự sát, không bắt được một tên nào còn sống”.

“Không được...ta phải đi tìm hoàng thượng...”

Chúng thần vội vàng ngăn Hiên Vũ Ngọc Nhi lại.

Lưu Tất Đắc bước ra.

“Hoàng hậu nương nương, bất luận thế nào người cũng không thể rời khỏi hoàng cung, hoàng thượng không ở, phải có người khống chế đại cục, vạn...vạn nhất...”
“Câm miệng...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.