Chương trước
Chương sau



Lãnh Thiên Minh cười to: “Cứ quyết định vậy đi, ta nhớ mỗi lần Đại Bất Liệt Điên các người đạt thành hiệp nghị với người khác thì đều thích đặt một cái tên thật xinh đẹp. Cô nói xem, hiệp nghị giữa hai người chúng ta nên gọi là gì… hiệp nghị Thiên Minh Toa Bạch à?”

Y Lệ Sa Bạch im lặng liếc nhìn Lãnh Thiên Minh.

“Khó nghe thật đấy… theo ta thấy nên gọi là hiệp nghị đồng minh Á Âu… sao hả?”


“Ừm… không tệ, vẫn là phụ nữ xinh đẹp giỏi nói chuyện, vậy thì cứ quyết định thế đi nhé…”

Nói xong, Lãnh Thiên Minh liền duỗi tay phải ra, Y Lệ Sa Bạch thoáng ngẩn người, nhưng sau đó cũng duỗi tay mình ra.

Hai người bắt tay nhau, mỗi người đều có tính toán của riêng mình, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười thân thiện, đến nỗi quên cả buông tay…

“Tay cô nhóc này thật mềm… Má nó, còn chưa thử qua gái Tây lần nào…”

“Vì sao nhìn bộ mặt đáng đánh đòn của tên hoàng đế kia mà ta lại không có cảm giác chán ghét nhỉ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra…”

Một lúc lâu sau, thân vương Tô Đan thật sự không nhịn nổi nữa, bèn ho khan vài tiếng…

“Khụ khụ…”

Lúc này, hai người mới giật mình hoàn hồn, vội buông tay ra, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.

Lúc này, bên ngoài sơn trang đã có gần ngàn tên thích khách mai phục sẵn và đang liên tục thu hẹp vòng vây.

“Tướng quân… không hay rồi, đường xuống núi đã bị quân đội Hoa Hạ phong tỏa, bốn phía đều là kẻ địch, chúng ta đã bị bao vây”.

“Mẹ kiếp… là kẻ nào để lọt tin tức… súc sinh… súc sinh…”

“Không biết là ai… người của chúng ta vẫn luôn ở đây, sao đám người Trung Nguyên kia lại biết chúng ta mai phục chứ? Đúng là kỳ quái…”

“Sứ thần của Đại Bất Liệt Điên vẫn còn trong trang viên à?”

“Vẫn còn, bọn họ còn chưa rời đi… Tuy nhiên, vừa nãy có một tên Trung Nguyên đi vào, hắn ta dẫn theo hơn 100 tên lính, không biết để làm gì”.

“Là Đa Đoạt à?”

“Không phải Đa Đoạt… Người của chúng ta chưa từng gặp người này, hẳn chỉ là một tên chạy việc”.

“Không cần để tâm đến hắn, mục tiêu của chúng ta là sứ thần Đại Bất Liệt Điên, nhất định phải chiếm được sơn trang trước khi quân đội dưới chân núi phát hiện, đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta”.

“Thế nhưng… nếu vậy, e là chúng ta… không rời đi được nữa”.

“Nói với các huynh đệ, đã đến thời khắc cống hiến vì Hoa Lạt Tử Mô rồi, sau khi phát động tấn công, cho người phá hủy tất cả các con đường lên núi, bất kể giá nào cũng phải giết chết sứ thần Đại Bất Liệt Điên… đồng thời để lại vài người sống, nói với bọn họ là do hoàng đế Hoa Hạ sai chúng ta làm…”

“Đã rõ…”

Lúc này, Lý Tứ đang đứng bên ngoài viện tra xét, trong hoàng cung, thống lĩnh cấm quân tương tự như hắn ta có ba vị, mỗi một người đều là tâm phúc của hoàng thượng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.