Chương trước
Chương sau
Nghe thấy phát biểu của Lãnh Thiên Minh và tiếng hô hào đồng lòng của đám đông, sắc mặt của mỗi người trên đài chủ trì đều khó coi đến cực điểm. Bản thân họ không phải kẻ ngốc, nhưng người Trung Nguyên cũng không ngốc, lời phát biểu của tên tiểu hoàng đế này rõ ràng đang nói với họ rằng, ta biết rõ mười mươi mục đích chuyến đi lần này của các ngươi nhé...

Mà lúc này đây, ở một góc nào đó ở sau cùng trên đài chủ trì, một ông lão được người ta dìu đỡ đang mỉm cười nhìn về phía Lãnh Thiên Minh.


“Ta biết, ta vẫn biết mà, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, lão già này cuối cùng cũng không sống uổng công… khụ khụ…”

“Tể tướng, chúng ta mau chóng về thôi, nếu hoàng thượng mà biết sẽ mắng chúng tiểu nhân đấy”.

“Rồi, rồi…”

Chốc lát sau, Lãnh Thiên Minh mặc áo giáp Hắc Long dẫn theo Hiên Vũ Ngọc Nhi lên đài chủ trì.

“Chư vị sứ thần, buổi lễ duyệt binh hôm nay đã kết thúc, phần tiếp theo là biểu diễn vũ đạo của các dân tộc trên đất Hoa Hạ ta, tin rằng các vị ở đây cũng không hứng thú. Ở doanh trướng lớn phía sau đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chúng ta cùng dùng bữa thôi”.

Y Lệ Sa Bạch nhìn Lãnh Thiên Minh mặc chiến giáp đầy nghiêm túc mà trong lòng trào lên cảm giác kích động khó hiểu, tới khi nhìn sang nữ tử xinh đẹp bên cạnh Lãnh Thiên Minh, thậm chí còn cảm thấy ghen tị. Có lẽ đây mới là hạnh phúc mà một người phụ nữ nên nó, chứ không phải như mình, cố gắng đến bạt mạng, nhưng vẫn không thể đổi lại được sự tín nhiệm của mấy lão già trong quốc hội…

Khi đám đông tới đại trướng thì bên trong đã chuẩn bị sẵn tiệc tùng, các đại thần và sứ thần của mười hai quốc gia lục tục nhập tiệc, Lãnh Thiên Minh cũng dẫn Hiên Vũ Ngọc Nhi ngồi vào đế vị. Lúc này đây, thái độ của sứ thần mười hai nước hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu nữa, ai nấy đều trở nên cực kỳ “hòa nhãn thân thiện”.

Công tước Áo Nhĩ Lương của Pháp Lan Tây mỉm cười và lên tiếng trước: “Hoàng đế nước Hoa Hạ vĩ đại, hôm nay bọn ta thật sự được mở rộng tầm mắt. Trung Nguyên cổ đại lịch sử lâu đời, bác ái thiên hạ, đúng là danh bất hư truyền”.

Sứ thần Áo Đại Lợi cũng mỉm cười phụ họa: “Đúng đúng đúng… Hoàng đế bệ hạ đúng là tài giỏi, không hổ danh đế vương vĩ đại nhất thế giới phương Đông”.

Tướng quân Đặng Ni Từ của Đức Ý Chí cũng đứng dậy.

“Hoàng đế bệ hạ, bỉ nhân bất tài, từ khi đến thành Thiên Khải đã cảm nhận được một thứ thân thiết. Nhờ có Tân đại nhân và Giáp đại nhân đón tiếp, bọn ta cũng trò chuyện vô cùng hợp ý. Lần này trở về, ta nhất định sẽ nói với hoàng đế nước ta, coi quý quốc như bằng hữu đáng quý nhất”.

Nhìn đám sứ thần lần lượt bày tỏ thiện chí, Lãnh Thiên Minh biết đám người phương Tây giả dối này lại bắt đầu diễn trò rồi. Tất nhiên, bản thân hắn cũng lười vạch trần, chỉ lặng lẽ gật đầu nhìn họ. Ta không nói gì đâu, ta cứ im lặng xem các ngươi biểu diễn thôi. Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh ngạc bỗng xảy đến…

Thân vương Tô Đan của Đại Bất Liệt Điên đứng dậy.

“Hoàng đế bệ hạ nước Hoa Hạ vĩ ta, Đại Bất Liệt Điên ta nguyện trở thành đồng minh chân thành nhất ở thế giới phương Tây của quý quốc”.

“What?”

Đám sứ thần từ các quốc gia khác nhìn thân vương Tô Đan bằng ánh mắt không dám tin, giống như đang nói, lão già kia, ông không trông thấy bọn ta vẫn đang ở đây hả? Ban đầu đòi liên thủ tấn công Trung Nguyên là ông, người đầu tiên nhảy ra đòi kết làm đồng minh với người Trung Nguyên cũng là ông. Ông đang sỉ nhục mười một quốc gia chúng tôi sao?





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.