Chương trước
Chương sau

Thân vương Tô Đan cũng tỏ ra kinh ngạc, thì đúng lúc này lại nghe thấy trên bầu trời có người đang hô to.

"Wow... chúa ơi, có thể bay được thật..."


"Thượng đế ơi... kích thích quá..."

Y Lệ Sa Bạch ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt không kiềm chế được mà trở lên run rẩy, khinh khí cầu? Là chỗ khinh khí cầu đáng chết đó, lẽ nào ban đầu kẻ cướp Nữu Khắc Man đi thật sự là đám người Trung Nguyên này? Nhưng Phù Tang cũng đã phát hiện ra khinh khí cầu, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Thân vương Tô Đan phẫn nộ quát: "Đáng ghét, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể ngồi khinh khí cầu, chúng ta lại phải ngồi xe ngựa".

Y Lệ Sa Bạch cười nói: "Không cần tức giận, đây có lẽ là gian kế của tên tiểu hoàng đế đó, muốn dùng việc này để chia rẽ đồng minh của chúng ta, thủ đoạn trẻ con thế này cũng chỉ hắn mới có thể nghĩ ra được".

"Vậy chúng ta có cần dặn dò sứ đoàn các nước không?"

"Không cần vội, đợi đến thành Thiên Khải, nhìn thấy tài phú vô số ở đó thì bọn họ tự khắc sẽ động tâm, đến lúc đó những người này sẽ chủ động đến tìm chúng ta thôi".

"Vâng..."

Hàng trăm chiếc xe ngựa đang lắc lư trên đường, đi suốt gần 10 ngày mới đến thành Thiên Khải, khi mọi người ra khỏi xe ngựa, đứng trên triền núi cao quan sát thì tất cả đều sợ ngây người.

Tường thành cao to đó, thành trì mênh mông vô bờ nhìn từ xa vô cùng chấn động, cổng thành vô số binh lính xếp thành hàng chỉnh đốn, từ xa nhìn lại khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình, còn hai pho tượng hổ khổng lồ linh hoạt sống động khiến người ta không khỏi cảm khái, bản thân nhỏ bé đến cỡ nào!

"Wow... trời ơi! Đây là vương thành của nước Hoa Hạ sao? To như vậy ư?"

"Thượng đế ơi, đây quả thực là kỳ tích của nhân loại..."

Phiên dịch tới đón tiễn bên cạnh cười nói: "Các vị, đây chính là hoàng thành của nước Hoa Hạ ta, thành Thiên Khải, chính giữa nơi cao nhất núi Thiên Khải chính là hoàng cung, hoàng thượng của chúng ta đang ở đó đợi mọi người".

"Xin hỏi thành Thiên Khải có bao nhiêu nhân khẩu?"'

"Sau khi trải qua nhiều lần phân lưu thì dân số đã giảm bớt rất nhiều, hiện tại chỉ có 300 vạn dân".

300 vạn? Phải biết rằng số lượng nhân khẩu của rất nhiều tiểu quốc cũng chỉ có vài trăm vạn, dân số của một tòa thành đã bằng một quốc gia, đây là lực lượng khủng bố cỡ nào chứ?

"Chư vị sứ thần, trong thành Thiên Khải đã chuẩn bị nơi ở cho mọi người, sau khi mọi người vào thành thì có thể nghỉ ngơi, cũng có thể tự mình thăm thú, đợi có mệnh lệnh triệu kiến của hoàng thượng ta sẽ lập tức phái người đi thông báo tới các vị".

Một người bên cạnh cười nói: "Chúng ta toàn người nước ngoài thế này xuất hiện tại vương thành của các ngươi liệu có dẫn đến hỗn loạn không?"

"Sứ thần lo nhiều rồi, người nước ngoài giống như các ngài trong thành Thiên Khải chỗ nào cũng có, chỉ cần các ngài không nói thì không ai nhận ra các ngài, cũng không ai hỏi".

Mọi người lại tỏ ra không dám tin, không phải nói quốc gia Trung Nguyên này rất lạc hậu sao? Vậy mà lại dung nạp các nước như vậy ư? Không đúng với tin tức mà bọn họ biết được...
Sứ đoàn lòng mang ý xấu rất nhanh đã tiến vào thành Thiên Khải, nhìn từng hàng binh lính đứng yên bất động, dân chúng đông đúc người đến người đi, tiếng ồn ào buôn bán khắp nơi, đám tiểu thương không ngừng chèo kéo hô hào, nghiễm nhiên trở thành một bức tranh thái bình thịnh thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.