Chương trước
Chương sau


“Không không không… nếu vậy cũng không thể để ngài đích thân làm, đưa cho ta đi”.

“Không sao… ta tự tay làm thì mới có thể cảm giác rõ được đạn pháo này có thiết kế hợp lý hay chưa, các ngươi lui về sau hết đi…”


Thấy khuyên mãi không được, mọi người đành phải lui về, lo lắng quan sát tên ngựa non háu đá này. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Cảnh Nhị Ngưu vung búa tạ lên, không chút do dự nện xuống.

“Đoàng”, ngay lập tức, Cảnh Nhị Ngưu bị sóng khí phụt ra từ trong ống sắt hất văng lên trời, sau đó ngã xuống đất, cùng lúc đó, đầu đạn cũng được phóng ra một cách thuận lợi và rơi xuống ở sườn núi đằng xa.

“Rầm!”

Cảnh Nhị Ngưu nằm sõng soài trên mặt đất, mặt bị khói hun thành màu đen. Ngay khi mọi người không biết phải làm sao thì hắn ta đã lồm cồm bò dậy, nhảy cẫng lên.

“Ha ha… chính là vậy, tốt quá… không ngờ các ngươi đã thật sự làm được”.

“Cảnh… Cảnh đại nhân… ngài không sao chứ?”

“Ta không sao, tuy nhiên đầu đạn đã bắn ra ngoài rồi thì sao lại có sóng khí lớn vậy nhỉ?”

Mọi người lập tức đi lấy vỏ đạn xem thử thì thấy vị trí mối hàn vỏ đạn và đầu đạn đã hoàn toàn vỡ ra.

“Mẹ kiếp, ai hàn nó lại vậy? Suýt nữa nổ chết Cảnh đại nhân rồi, các ngươi muốn hại chết ta à?”

Cảnh Nhị Ngưu nhận lấy đầu đạn, cười nói: “Không sao, chẳng phải đang làm thí nghiệm ư? Bởi vì chúng ta còn rất nhiều thiếu sót nên càng phải cố gắng hơn nữa. Nói gì đi nữa thì thiết kế đạn pháo thành công cũng là một tin tức cực kỳ tốt, tuy nhiên, sau lần thử nghiệm này, chúng ta có thể nhận rõ một điều, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng có thể dẫn đến sai lầm trí mạng, cho nên nhất định phải cực kỳ thận trọng”.

“Vâng, đại nhân”.

“Tốt lắm, cứ dựa theo kích cỡ đã có, nhanh chóng sản xuất một lô đạn pháo tương tự như vậy, ta sẽ cho người chế tạo khung pháo”.

Toàn bộ viện khoa học lập tức sôi trào.

“Có nghe thấy chưa? Đạn pháo do Cảnh Nhị Ngưu thiết kế thật sự có thể chế tác được”.

“Vậy ư? Hai tầng hỏa dược không nổ cùng lúc à?”

“Ngươi thì biết cái gì, bọn họ thiết kế một cái chốt bắn ở đầu đạn, chỉ cần đầu đạn không bị va chạm, chốt bắn sẽ không kích nổ hỏa dược bên trong đầu đạn”.

“Ôi chao… cái tên ngốc này đúng là thiên tài mà… lý luận vớ vẩn như vậy mà cũng chế tạo ra được?”

“Sao lại gọi là vớ vẩn, người ta là thiên tài đấy, Giáp đại nhân vừa nhận được tin, suýt nữa lão quái đó đã nhảy lên bàn luôn rồi, nghe nói giờ chỉ còn thiếu một cái giá đỡ pháo nữa thôi… Coi bộ Cảnh Nhị Ngưu sắp thăng chức rồi”.

“Ôi… thật hâm mộ! Ồ… nghe nói Cảnh Nhị Ngưu còn chưa kết hôn mà đúng không?”

“Đúng rồi, nhưng ngươi là một tên đực rựa mà, muốn gì hả?”

“Ngươi mơ à? Ta có một cô em gái, năm nay vừa tròn 17, có thể giới thiệu con bé thử xem sao…”
Bên ngoài thành Thiên Khải…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.