Chương trước
Chương sau



"Ngươi nghiên cứu cái rắm, ta thấy ngươi chính là gian tế, người đâu... lôi hắn ta đi".

Cảnh Nhị Ngưu cao lớn như tảng đá cứ như vậy bị 4 5 binh lính khiêng đi áp giải nhốt vào trại lính.

"Tướng quân, vừa bắt được một người... cũng không biết là gian tế hay là tên ngốc đang trèo lên đại bác, còn ra sức nhét đầu vào trong nòng pháo".


"A... còn có người như vậy sao? Đưa hắn lên đây".

Cảnh Nhị Ngưu lúc này đã bắt đầu sợ hãi, mặc dù hắn cao lớn nhưng từ trước đến nay chưa từng đánh nhau, huống chi là còn phải đối mặt với quân Hắc Kỳ tay cầm lăm lăm súng kíp, nói không sợ thì ai tin chứ.

"Đại nhân, ta... ta thật sự không phải là gian tế".

"Vậy ngươi trèo lên đại bác làm gì?"

"Ta đang trông đại bác thôi".

"Đại bác cần ngươi trông sao, pháo doanh ta có mấy ngàn thủ vệ còn cần ngươi lo lắng ư?"

"Không không... ta nói là ta đang xem cấu tạo của đại bác".

"Mẹ kiếp ngươi chỉ là một tân binh, đại bác chưa từng được thấy, ngươi xem cấu tạo cái gì, không phải ngươi thật sự là gian tế đó chứ? Vậy trình độ nằm vùng của ngươi cũng quá kém rồi".

"Đại nhân, ta thật sự không phải gian tế, chỉ là ban ngày nghe các người nói về đại bác này ta thấy rất có hứng thú, do nhà ta cũng làm pháo đốt, ta thấy nguyên lý có lẽ cũng không khác biệt mấy, sở dĩ đại bác này bắn không xa chính là do vấn đề thiết kế, ống pháo quá ngắn, trọng lượng quá lớn, di chuyển cũng không tiện, phần lồng pháo phía sau lại quá nhẹ, vừa không an toàn vừa lãng phí hỏa dược, hơn nữa cách đốt lửa phóng ra này cũng sẽ làm giảm mạnh tốc độ bắn của đại bác, cho nên ta mới nghiên cứu thử một chút".

Tay sĩ quan đó vẻ mặt hoang mang nhìn Cảnh Nhị Ngưu, không phải vì kinh ngạc bởi những lời hắn ta nói mà là bản thân căn bản nghe không hiểu.

"Ngươi... ngươi... ngươi nói cái gì vậy?"

"A... ta nói... thiết kế của đại bác này... không được... hợp lý lắm, cho nên có thể bắn được 500 bước là đã không tệ rồi".

"Ngươi... ngươi như vậy có phải là muốn tìm đến cái chết không? Ngươi cho rằng ngươi nói năng bừa bãi ở đây là có thể bịp bợm trót lọt sao?"

"Không không... đại nhân, ta không nói bừa, không tin thì ngài có thể cho người kiểm tra, nhà ta thật sự là mấy đời làm pháo, pháo hoa đó".

Sĩ quan đó nhìn mấy người xung quanh.

"Các ngươi nghe có hiểu không?"

Mấy người đều lắc đầu.

"Đại nhân... ta chỉ biết châm lửa, mỗi lần điều chỉnh khẩu pháo đều là do lão Trần làm, ta nào có thể hiểu được hắn ta đang nói gì”.

"Đại nhân... ta cũng nghe không hiểu, có điều... hình như hắn nói rất có lý thì phải".

"Cút đi... lập tức cho người tới nhà tên tiểu tử này, điều tra rõ ràng xem hắn có nói dối hay không".

"Rõ..."

Mấy canh giờ sau, binh lính đi điều tra đã quay trở về.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.