Chương trước
Chương sau


"Vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể trở thành đại hãn của Khoa Nhĩ Mạn thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn ta cũng bằng lòng, cho dù người Trung Nguyên đó không đi thì cũng cần ta giúp đỡ quản lý, dù sao vị trí đại hãn này chắc chắn là của ta".

"Vậy tiểu nhân xin chúc mừng vương gia trước".

"Ha ha ha..."


Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời phía đông vừa xuất hiện, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu tấn công.

Giống như tấn công A La Mộc Đồ, vô số đại bác được dẫn nổ trước, trên tường thành Cát Á Tư Thản lập tức biến thành một đống hỗn loạn, cho dù tường thành của chúng có cao hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của lửa đạn...

"Nhắm chuẩn vào tường thành của kẻ địch... tiếp tục bắn..."

"Ầm... ầm... ầm".

"Ầm... ầm... ầm".

Vô số đạn pháo được đại bác bắn ra tựa như mưa rơi xuống thành Cát Á Tư Thản, khắp nơi đều là đất đá và binh lính bị nổ bay, người Khoa Nhĩ Mạn vốn đã lo lắng chồng chất cuối cùng đã được thấy súng đạn khủng bố.

"A... mặt của ta..."

"Đáng sợ quá... quá đáng sợ... chúng ta có thể trụ được không?"

"Nằm úp xuống... tất cả nằm sấp xuống... đừng chạy loạn khắp nơi".

"Ầm... ầm... ầm..."

Khi súng đạn đại bác ngừng oanh tạc thì trên tường thành đã dày đặc khói mù, khắp nơi là xác chết đá vỡ và tiếng kêu rên không ngừng...

Đa Đoạt đang đứng trên đài cao nhìn về phía trong thành.

"Haiz... con mẹ nó ta đến đây... tòa thành này được đấy, bom đạn mạnh như vậy mà tổn thất có chút vậy thôi ư?"

"Tướng quân, có cần cho đội khinh khí cầu lên không, phá hủy toàn bộ... cơ quan đầu não của chúng".

"Đừng vội, nơi này không phải là A La Mộc Đồ, hơn nữa chắc chắn chúng sớm đã biết trước chiến thuật của chúng ta mà chuẩn bị xong rồi, thiết nghĩ chắc chắn sẽ không nổ được tới những thứ có tác dụng ở đây đâu".

"Vậy tướng quân, chúng ta nên làm thế nào mới được? Có cần phát động quân đội tăng cường tấn công?"

Đa Đoạt suy nghĩ một lát.

"Đừng nóng vội, cho khinh khí cầu truyền lệnh điều Tinh Thần số 1 đến Cát Á Tư Thản cho ta, đã đến lúc thử nghiệm Đông Phong số 2 của chúng ta rồi..."

Khi binh lính trong thành Cát Á Tư Thản đang căng thẳng chờ đợi ở đó, chuẩn bị nghênh đón người Trung Nguyên tấn công thì lại phát hiện ra những người Trung Nguyên này đã đánh bom xong liền... chạy rồi.

Trong đại điện, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhìn trông vô cùng tiều tụy, đã rất nhiều ngày ông ta không được nghỉ ngơi, nhìn chung cả lịch sử của Khoa Nhĩ Mạn thì đây là lần đầu tiên vương thành của bản thân bị tấn công, ông ta hiện tại đã không còn bá khí như trước đây nữa...

"Những người Trung Nguyên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vừa khai chiến đã rút lui vậy, có phải có âm mưu gì không, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?"

"Đại hãn... chúng thần... cũng không biết ạ, những người Trung Nguyên này... chính là ma quỷ..."

Rất nhiều người là lần đầu tiên được nhìn thấy đại bác, trước đây chỉ nghe nói nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, nghe thấy thì tiếng oanh tạc ầm ầm đó tựa như tiếng chuông báo tử vậy, đánh vào thẳng trong trái tim khiến người ta không kiềm chế được sự run rẩy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.