Chương trước
Chương sau



Mọi người trong đại điện chưa bao giờ thấy Hoàng thượng giận dữ như thế, ai nấy đều hoảng đến nỗi quỳ mọp xuống, không dám hó hé.

Lãnh Thiên Minh tức giận: “Khốn kiếp, lẽ nào lại thế, lẽ nào lại thế?”

Tân Cửu cũng không nghĩ Hoàng thượng lại giận dữ đến vậy, liền ngẩn đầu lên thưa: “Hoàng thượng bớt giận, việc này… cũng không thể trách Đa đại nhân…”

“Câm miệng…”


Lãnh Thiên Minh bước xuống bậc thềm, đảo mắt nhìn quanh mọi người.

“Các khanh nghe cho rõ đây, Đa Đoạt là Thống quân Đại soái của Hoa Hạ chúng ta, vậy thì con trai ông ta chính là con dân nước Hoa Hạ, người phụ nữ của ông ta chính là phụ nữ Hoa Hạ, bây giờ có người muốn giết vợ các khanh, đánh con các khanh, nói xem, phải làm sao hả?”

Mọi người ai nấy thộn ra nhìn Lãnh Thiên Minh, lại chuyện cười gì nữa đây?

Tân Cửu run rẩy nói: “Đập bỏ mẹ nó…”

“Đúng, đập bỏ mẹ nó, bọn Đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đáng chết đang khinh thường nước Hoa Hạ chúng ta không có đàn ông à, đúng là khinh người quá đáng, đúng là đáng ghét mà”.

Mọi người trên đại điện đều trố mắt nhìn Lãnh Thiên Minh độc diễn.



Vẫn câu nói đó, chỉ cần bản thân không xấu hổ, phải xấu hổ sẽ là người khác.

Lãnh Thiên Minh dìu Đa Đoạt dậy, dùng sức rặn nước mắt, nhưng mãi không ra giọt nào, chỉ đành từ bỏ.

“Đa tướng quân, trẫm có lỗi với ngươi, để cho vợ của chúng ta…không, vợ của ngươi bị ức hiếp, những tên Khoa Nhĩ Mạn sỉ nhục ngươi, cũng chính là sỉ nhục ta, sỉ nhục cả triều đình, sỉ nhục cả Hoa Hạ, ngươi nói nên làm thế nào?”

Đa Đoạt giờ mới phản ứng lại, mẹ kiếp, giờ hắn ta chỉ muốn xuất binh chém giết.

“Hoàng thượng…đánh chết bọn chúng”.

“Đúng, đánh chết chúng, nếu ngươi còn là đàn ông, vậy hãy đánh chết bọn chúng…”

Tân Cửu cũng đứng dậy, hét lên: “Đánh chết chúng…”

“Đánh chết chúng…”

“Đánh chết chúng…”

Tất cả mọi người trong điện đều hô lên…

Lãnh Thiên Minh hài lòng gật đầu, sau đó bước tới cạnh Đa Đoạt.

“Sao nào? Diễn xuất của trẫm không tệ chứ?”

Đa Đoạt hết cách, gật đầu, thực ra trong lòng thầm phản đối, tại vì diễn xuất của Lãnh Thiên Minh quá ngượng ngịu.

Lãnh Thiên Minh quay về chỗ ngồi.

“Tấn Giang, ngươi báo cáo một chút tình hình đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.

“Vâng, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn là một trong những đế quốc thống trị lục địa Tây Âu, hiện giờ, nó và đế quốc Hoa Lạt Tử Mô đang chia cắt Tây Âu thành hai thế lực”.

“Đế quốc Khoa Nhĩ Mạn sở hữu hơn một ngàn năm trăm vạn nhân khẩu, hai trăm vạn quân đội, hai vạn kỵ binh, và vô số đồng bằng, bộ lạc, cộng thêm gần năm mươi vạn nhân mã”.

“Khoa Nhĩ Mạn là một quốc gia bán du mục, bán buôn, mặc dù phần lớn người dân sống bằng nghề chăn gia súc nhưng tường thành của họ rất cao, rất dễ phòng thủ và rất khó bị tấn công”.

“Hiện giờ, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đang phát động cuộc chiến tấn công Hồng Mao. Khi chúng ta nhận được tin tức cuối cùng, bộ tộc Hồng Mao đã rút lui về phía cực bắc, ước tính không chống trọi được bao lâu nữa".

Tấn Giang nói xong, chúng thần trong đại điện đều trợn tròn mắt, chi tiết như vậy, rõ ràng là chuẩn bị sẵn, cuối cùng, họ chợt nhận ra chúa hề ở đây không ai khác ngoài mình…

Lãnh Thiên Minh gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.