Chương trước
Chương sau
“Ngồi đi…”

Chỉ một động tác đơn giản, Lãnh Thiên Thành đã không kiềm nổi cảm xúc, nước mắt rơi lã chã, cũng không biết là kích động hay sợ hãi.

Lãnh Thiên Minh tiến tới chỗ Lãnh Hàm: “Tiểu muội phải không?”


“Là ta”.

“Nghe nói muội thành lập thương hội Tấn Minh, không hổ là con cháu Lãnh thị”.

“Thất ca quá lời, còn nhớ hồi nhỏ ta từng nói với huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không thua gì nam nhi, không biết như hiện giờ đã tính chưa”.

“Đương nhiên là tính, có điều đừng để mệt quá, nếu có kẻ nào bắt nạt muội, hãy nói với thất ca, ta giúp muội xử bọn chúng”.

Lãnh Hàm có chút bất ngờ, một câu nói đơn giản lại mang nhiều ý nghĩa đến vậy, trong lòng thất ca vẫn để tâm tình huynh đệ.

Lãnh Thiên Minh nhìn những người huynh đệ tỷ muội, nói: “Những năm qua trẫm bề bộn chính sự, lơ là việc quan tâm mọi người, có lỗi với sự ủy thác của phụ vương, trẫm cũng chỉ vừa biết, các đệ đệ thậm chí còn chưa có đất phong”.

“Trẫm đã cho Trung Thư Viện nhanh chóng sắp xếp đất phong, ban tước vị, cuộc sống của ba công chúa sau này, toàn bộ do nội khố chịu trách nhiệm”.

“Tạ hoàng thượng…”

Cảnh tượng ngoài dự đoán này khiến cho tất cả huynh muội Lãnh thị không khỏi kích động, mặc dù là huynh đệ, nhưng họ từ nhỏ đã không mấy qua lại, không mong cầu quá nhiều, nay hoàng thượng lại quan tâm đến vậy, đúng là hoàng ân lồng lộng…

Việc tiếp đãi huynh đệ tỷ muội sau đó giao cho Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi.

Trong ngự thư phòng.

“Dạo này các nước có gì bất thường không?”

“Hoàng thượng, theo thông tin mới nhất của Thiên Võng, phương tây đang rất bận rộn, những binh lính Phù Tang rải rác khắp nơi, ngày thường bọn chúng trốn trong núi, không có gì ăn thì xông ra cướp bóc, những người phương tây đều bất lực, tức giận đốt núi phóng hỏa”.

“Sau trận chiến này, Phù Tang sẽ càng suy yếu, vì để tiết kiệm lương thực, rất nhiều người già đã bị vứt bỏ”.

“Tại Nam Dương, Nguyệt Hộ Vương vừa hoàn thành thống nhất nước Ấn Độ cổ đại, thành lập vương triều Khổng Tước”.

“Một khu vực có liên quan đến chúng ta là đế quốc Khoa Nhĩ Mạn, bọn họ vừa kết thúc cuộc chiến đối đầu với đế quốc Hoa Lạt Tử Mô nhiều năm, nghe nói chuẩn bị tấn công tộc Hồng Mao”.

Lãnh Thiên Minh nghiêm túc lắng nghe.

“Khá lắm, trẫm rất hài lòng, ngươi nói xem, nếu muốn ngắt một quả hồng mềm, Hoa Hạ nên xuống tay với nước nào?”

"Theo lý thuyết bình thường thì nhất định phải là Phù Tang, nhưng sự điên cuồng mà người Phù Tang thể hiện trong trận chiến đầu tiên của cuộc xâm lược, thực sự khiến người ta kinh hãi. Thay vì mang tiếng thừa nước đục thả câu, hãy để chúng tự sinh tự diệt, chẳng bao lâu nữa, Phù Tang sẽ mất sạch lòng dân, vì vậy nếu phải chọn một, thần nghĩ Tây Vực là thích hợp nhất, nơi đó vẫn thuộc thời đại kỵ binh thống lĩnh".

Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, thực ra trẫm luôn muốn tiến quân Tây Vực, nhưng ngàn năm nay chúng ta chưa từng phát sinh mâu thuẫn với họ, không có lí do thích hợp, không thể xuất binh đột ngột”.

“Hoàng thượng muốn tìm lí do thế nào?”

“Trẫm đang suy nghĩ, ví dụ như, quốc vương Khoa Nhĩ Mạn trộm nồi nhà ta thì thế nào?”

“Hả?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.