Chương trước
Chương sau
“Hoàng cung, hoàng cung thành Thiên Khải”.

Hoàng cung thành Thiên Khải ư? Lãnh Hàm là một cô gái thông minh, nàng lập tức đoán ra được, người ở hoàng cung thành Thiên Khải đến tìm nàng chỉ có thể là…

Lãnh Hàm lập tức chạy ra ngoài. Từ nhỏ, nàng đã rất thích Thất ca, sau khi theo phụ vương đến thành Kim An, phụ vương cũng thường xuyên nhắc đến vị ca ca này. Không hiểu vì sao, ngày trước, Thất ca không hề để tâm đến ai, đến nay, khi đã nhất thống thiên hạ, đám huynh đệ tỷ muội bọn họ muốn gặp hắn càng khó khăn hơn.


Ngoài cửa có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng đấy, hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía Lãnh Hàm.

“Người là công chúa điện hạ? Tại hạ là Lãnh Hàn, bái kiến công chúa điện hạ”.

“Lãnh Hàn? Huynh cũng tên Lãnh Hàm?”

Lãnh Hàn lúng túng nói: “À… không sai, thần cùng công chúa cùng tên nhưng khác chữ”.

Nói đến đây, Lãnh Hàn thầm mắng hoàng thượng, ngài ấy bảo hắn ta đến đây khác nào cố ý gây rắc rối cho hắn ta.

Lãnh Hàm cười nói: “Lãnh đại nhân tìm ta có việc gì?”

“Là như thế này, tuy rằng mỗi ngày hoàng thượng đều có rất nhiều việc, nhưng ngài ấy vẫn luôn nhớ mong các huynh muội ruột thịt của mình. Lần này hoàng thượng phái ta đến đây là để mời mọi người đến tham gia gia yến tại thành Thiên Khải”.

“Gia yến?”

Từ khi Lãnh Liệt Vương qua đời, đã lâu lắm rồi nàng chưa nghe từ này. Trước kia, hằng năm, vương thất Bắc Lương đều cử hành mấy lần gia yến, nhưng từ lúc Lãnh Thiên Minh kế vị thì cũng không còn gia yến nữa. Hôm nay đột nhiên nghe thấy, khiến nàng có rất nhiều cảm xúc.

Lãnh Hàm vừa cảm thấy vui vẻ, lại vừa cảm thấy uất ức.

“Thất ca… còn nhớ chúng ta sao?”

“A… việc này… hoàng thượng, đương nhiên là ngài ấy nhớ rồi, ngài ấy còn thường xuyên nói với ta về mọi người nữa đấy”.

“Thật vậy à? Huynh ấy đã nói những gì?”

Lãnh Hàn ngớ ra, cái cô nàng này, đào sâu vấn đề làm gì hả? Bộ ngươi không thấy là ta đang trả lời cho có lệ thôi à? Suýt nữa hoàng thượng còn tính sai mình có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội cơ đấy, với cái đức hạnh của ngài ấy thì có thể nói được gì?

“Hoàng thượng… nói… nói các ngươi, công chúa, ta thật sự bịa không được, chúng ta đi tìm những người khác nhé…”

Nghe nói thế, Lãnh Hàm lập tức xụ mặt.

“Huynh… hóa ra là huynh nói bậy”.

“Cũng không hẳn, nếu hoàng thượng không quan tâm đến mọi người thì sao phải bảo ta đến mời các ngươi, có đúng không?”

“Theo như huynh nói, nếu huynh ấy quan tâm chúng ta thì sao lâu như vậy mới nhớ đến?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.