Chương trước
Chương sau



Điều khiến quân đội Bồ Đào Nha càng thêm tuyệt vọng chính là bọn họ chỉ có súng kíp, trong khi người Tịch đã có chuẩn bị trước khi đến. Toàn bộ quân Tịch đều dùng trường đao, trong tình huống cận chiến, quân Bồ Đào Nha gần như không có khả năng đánh trả, chẳng mấy chốc quân lính đã tan rã, bỏ chạy tứ tán.

Những trận đánh du kích như thế liên tục xảy ra dọc đường rút lui của liên quân. Đối với bọn họ, hành trình mấy ngày ngắn ngủi này đã trở thành con đường một đi không về của rất nhiều người.


Khi liên quân lục tục kéo đến bờ biển để tập kết một lần nữa thì tổng bộ liên quân không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc. Số lượng binh sĩ có thể theo họ về nước còn chưa đến 50 vạn, trận chiến này, liên quân đã tổn thất gần trăm vạn đại quân, đây là con số thương vong chưa từng có trên toàn bộ khu vực phía tây”.

Trên tàu chiến chỉ huy của hạm đội Vô Địch, nhìn thấy sắc mặt u sầu của thân vương Tô Đan, Ba Đốn liền nói: “Thân vương điện hạ, tất cả những việc này không phải do ngài định đoạt, ngài đừng nghĩ nhiều, có hạm đội Vô Địch của chúng ta ở đây thì việc chinh phục phương đông chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.

Thân vương Tô Đan tức giận nói: “Ta không để tâm đến thất bại hiện tại, tuy trận chiến này thương vong không nhỏ, nhưng Đại Bất Liệt Điên ta vẫn có thể thừa nhận được. Điều mà ta lo lắng chính là sau trận này sẽ có rất nhiều mầm họa được chôn xuống”.

“Thân vương điện hạ, rốt cuộc ngài đang lo lắng điều gì?”

“Đây là lần đầu tiên các nước phương tây hợp tác, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy. E là sau này muốn liên minh nữa cũng khó, hơn nữa, chúng ta còn chưa từng đụng độ với nước Hoa Hạ trong truyền thuyết kia. Bọn họ đã có thể đánh cho Phù Tang cúi đầu cầu hòa, từ đó thấy được chiến lực của đất nước này đã sớm vượt xa Phù Tang”.

“Thân vương điện hạ, ngài đừng quá lo lắng, dù nước Hoa Hạ có lợi hại hơn nữa thì đã sao? Dù gì chúng ta cũng đã từ bỏ kế hoạch tiến công Hoa Hạ, đã không đánh thì cần gì quan tâm đến việc bọn họ như thế nào”.

“Haiz… Ba Đốn à, ngươi nghĩ thật đơn giản, chúng ta đã có mưu đồ xâm chiếm phương đông, ngươi cho rằng người phương đông không có ý định xâm chiếm phương tây ư?”

Ba Đốn kinh ngạc: “Ý của ngài là bọn họ muốn tấn công chúng ta? Sao có thể chứ, hơn nữa, dù bọn họ dám đến thì hạm đội Vô Địch của ta cũng sẽ tiêu diệt tất cả”.



“Ngươi có từng nghĩ vì sao đến lúc chúng ta lui, những… thứ vũ khí có thể tấn công từ trên không kia mới xuất hiện không?”

Ba Đốn trầm ngâm không đáp, thân vương Tô Đan tiếp tục nói: “Nếu người Tịch thật sự có được vũ khí mạnh mẽ như vậy thì sao lại không dùng?”

“Ý ngài là những vũ khí này vốn không phải của người Tịch?”

“Đúng vậy, cho nên từ đầu đến cuối, trận chiến này đều do người Hoa Hạ khống chế. E là nước Hoa Hạ không hề đơn giản như chúng ta đã nghĩ”.

Đến lúc này, kế hoạch tiến công phương đông của các cường quốc phương tây chính thức đặt dấu chấm hết. Trận chiến kéo dài hơn nữa năm qua đã khiến liên quân tổn thất vô số tiền của và gần trăm vạn binh sĩ. Nước Phù Tang càng tổn thất nghiêm trọng hơn, từ đó về sau, kế hoạch tấn công Trung Nguyên của người Tịch hoàn toàn trở thành giấc mộng.

Phía bắc Cao Ly.

Một lượng lớn người di cư từ phương bắc nhanh chóng tìm được chỗ ở cho mình, sau khi toàn bộ người Cao Ly rời khỏi vùng đất này, Cao Ly hoàn toàn trở thành lãnh thổ của nước Hoa Hạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.