Chương trước
Chương sau
Viện khoa học Đại Bất Liệt Điên có thể nói là một trong những thành tựu vĩ đại nhất trong lịch sử từ trước đến nay của cả phương Tây, dưới sự nỗ lực chung mấy đời nữ vương, tiêu tốn tài phú và tâm huyết vô tận đã chiêu mộ được nhân tài khắp thiên hạ, chiến hạm thiết giáp, súng ống lồng, súng liên phát, kính thiên văn, máy Nữu Khắc Man đều được sinh ra từ đây.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy khinh khí cầu, đám khoa học gia Đại Bất Liệt Điên lại đưa ra một sáng kiến điên cuồng hơn, máy bay cánh quạt, mượn sức của cánh quạt để làm khu động lực, thực hiện mục đích bay. Mặc dù tất cả vẫn chỉ là giả thuyết, nhưng vẫn là tiềm lực khiến người ta không thể không cảm thán.

Viện khoa học buổi sáng rất yên tĩnh, sở thích lớn nhất của đám khoa học gia này chính là ngồi trong hoa viên thưởng thức món cà phê đắng ngắt, căn cứ vào tình báo Thiên Võng, phải đến tầm trưa thì đa số người trong viện khoa học mới bắt đầu đến, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ rất tự do, gần như không chịu bất cứ quản thúc nào.


Khi ánh mặt trời chính ngọ chiếu trên đỉnh đầu, viện khoa học cuối cùng cũng bắt đầu trở nên bận rộn, nhân tài đến từ khắp nơi tụ tập lại với nhau đang thảo luận đủ các chủ đề, có người thì hút xì gà, có người uống rượu vang, còn có người uống cà phê, đọc sách, đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại...

Hai trăm chiếc khinh khí cầu bay trên cao bắt đầu chậm rãi hạ xuống, chỉ có điều trong nháy mắt vô số khinh khí cầu rậm rạp đã bao phủ bầu trời viện khoa học.

Rất nhiều khoa học gia ngẩng cổ nhìn lên, trong ánh mắt của họ vừa có sự ngờ vực vừa có sự hưng phấn.

"Thượng đế ơi, đó là gì vậy?"

"Ồ... trời ơi, là thứ đã cướp đi máy Nữu Khắc Man lần trước đó ư? Sao lại nhiều thế này?"

Đám người phương Tây ưu tú này bắt đầu hào hứng thảo luận.

Trình Khai Sơn đứng trên khinh khí cầu, tay cầm mảnh giấy ghi chép, gào lên nói với phía dưới.

"Bát ca áp lộ... con thỏ nhanh nhanh, này Tây... nhưng ăn chó..."

Binh lính bên cạnh không nhịn nổi cười, nói: "Trình tướng quân, phát âm của ngài không chuẩn, bọn họ liệu có hiểu không?"

"Con mẹ nó ta nghe cũng không hiểu, mặc kệ chúng có hiểu hay không, các ngươi mau đọc cho ta đi".

Thế là một màn khôi hài đã xuất hiện, trên bầu trời viện khoa học mấy trăm người đang quang quác gào ầm lên, đám người trong viện khoa học tò mò chạy hết ra, nhìn bọn họ như nhìn đám thần kinh.

Trình Khai Sơn cảm thấy nên tém tém lại rồi, tiếp tục nữa thì có hơi giả bèn vác lên một thùng hỏa dược, hô lên với đám người bên dưới: "Muốn chết".

Thùng hỏa dược bị ném xuống, rất nhiều người bên dưới thậm chí còn chưa kịp phản ứng...

"Oanh..."

Cùng với tiếng nổ kịch liệt đầu tiên, ngày tàn của viện khoa học Đại Bất Liệt Điên đã đến.

Hai trăm chiếc khinh khí cầu đồng thời bắt đầu oanh tạc, đối với viện khoa học nhỏ bé này mà nói, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà, đám phần tử tri thức ưu tú này sao có thể tránh được ném bom dày đặc như vậy.

"Oanh... oanh... oanh... oanh".

Đám khoa học gia của viện khoa học bạt mạng bỏ chạy khắp nơi, nhưng tất cả cửa ra đều đã bị phá, còn có thể chạy vào đâu được nữa?

"Oanh... oanh... oanh".
Mắt thấy đám khoa học gia may mắn còn sống sót chạy trốn vô vọng, lần lượt bỏ chạy về phía công trình kiến trúc tòa nhà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.