Chương trước
Chương sau
Quản Cùng ngẩn người, kinh ngạc nhìn Ám Ảnh.

“Chuyện đã qua rồi, ta cũng đã biết. Thật ra ta rất bội phục hai vị lão vương gia, hơn hết, tất cả đều là số trời, lòng người khó dò…”

“Ám Ảnh thay hai vị lão vương gia tạ ơn đại nhân, vậy kế tiếp, chính là ân oán giữa hai ta”.


“Hai người chúng ta có ân oán gì chứ?”

Ám Ảnh không nói gì, trực tiếp lấy ra một con dao găm, đám thị vệ xung quanh thấy vậy liền xông đến.

“Quản đại nhân, ta nợ ngài một mạng. Ngày đó, chính ta đã ra tay với ngài. Phúc An Sơn giả truyền mệnh lệnh, muốn ta giết ngài, ta không phân biệt thật giả đã ra tay với ngài. Tuy không biết Quản đại nhân làm thế nào mà sống được, nhưng Ám Ảnh ta chưa từng nợ ai, vì thế, mạng này là của ngài”.

Quản Cùng ngơ ngác nhìn Ám Ảnh, người anh em à, ngươi cần gì phải hung ác với mình thế chứ…

“À… ngươi nói là ta không thể sống được?”

“Đúng vậy, nghe tin ngài không chết, ta và vương gia đều cảm thấy rất khó tin. Phải biết, Ám Ảnh ta chưa từng thất thủ, cho nên vương gia mới nói, đây đều là số trời, ngay cả ông trời cũng phù hộ hoàng thượng”.

“Ngươi rất lợi hại à?”

“Không dối gạt đại nhân, từ nhỏ tại hạ đã trải qua huấn luyện nghiêm khác, bản thân lại có thiên phú, ở Hoa Hạ này, không dám nói số 1, số 2, nhưng cũng khó có đối thủ”.

“Vậy ngươi với thống lĩnh cấm quân Lý Tứ, ai lợi hại hơn?”

Trong số những người mà Quản Cùng quen biết thì thống lĩnh cấm quân Lý Tứ bên cạnh hoàng thượng đã là cao thủ lợi hại nhất rồi.

“Lý Tứ? Hắn chỉ có thể đỡ nổi ba chiêu của ta”.

Quản Cùng mở to mắt nhìn, má ơi, cao thủ nha, giết hắn ta… rất đáng tiếc.

“Vừa rồi ngươi nói mạng ngươi là của ta?”

“Không sai”.

“Vậy thì tốt, ta sẽ không giết ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi phải chịu trách nhiệm bảo vệ ta, không để ta xảy ra chuyện nữa. Ta còn chưa tìm được phụ nữ… à không, còn chưa hoàn thành nghiệp lớn đâu. Ta cũng không muốn sau này lại gặp một tên biến thái như ngươi nữa… Sao hả?”

Ám Ảnh nhíu mày, cái tên này đúng là đầu toàn cơ bắp, mình là người muốn lấy mạng hắn ta, không giết mình thì thôi đi, lại còn muốn giữ bên người, chẳng lẽ hắn ta không sợ à?

Quản Cùng có sợ không? Đương nhiên là sợ rồi! Nhưng không phải sợ Ám Ảnh, mà là sợ đau. Hắn ta đi qua quỷ môn quan một lần rồi, nên hiểu rất rõ, còn sống tốt đẹp cỡ nào. Trên đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi hắn ta, không thể chết như vậy được, bản thân hắn ta đã đắc tội với rất nhiều tham quan, e là sau này khó tránh khỏi bị ám sát, nếu bên cạnh có một cao thủ như vậy thì cớ sao không dùng?

Còn về Ám Ảnh thì Quản Cùng không quan tâm cho lắm, bởi vì theo như lời hắn ta nói. Nếu hắn ta muốn giết mình thì giờ đã ra tay rồi, đám người bên cạnh muốn cản cũng không được.

“Sao vậy? Ngươi không muốn?”, Quản Cùng hỏi.

Ám Ảnh im lặng vài giây rồi nói: “Được, nhưng ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngài, tuyệt đối không giúp ngài làm chuyện thương thiên hại lí”.
Quản Cùng đáp: “Ta có giống loại người vậy không hả? Ta là người phụ trách công sở Liêm Chính đấy, sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý được? Cùng lắm là tìm phụ nữ thôi…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.