Chương trước
Chương sau



Trình Khai Sơn là người sở hữu đặc quyền, có thể tùy lúc ra vào hoàng cung, cộng thêm việc hắn ta là tư lệnh hải quân tay nắm trọng quyền, cho nên không ai dám ngăn cản, vì thế, mặc dù chưa có triệu lệnh, hắn ta vẫn xông thẳng tới đại điện...

Thực ra không thể trách mọi người, Trình Khai Sơn còn chưa thoát khỏi niềm vui khi tìm thấy hoàng thượng, vào đến đại điện lại không thèm để ý tình hình xung quanh, biểu cảm thì mất khống chế như kiểu cả nhà vừa bị giết...


“Ha ha ha...ha ha ha..ông trời phù hộ Hoa Hạ chúng ta...ha ha ha..”

Không ai lên tiếng, không phải vì sợ, cũng không phải vì cảm thấy Trình Khai Sơn không biết lễ tiết, ánh mắt mọi người nhìn Trình Khai Sơn giống hệt nhau, họ đều cho rằng, Trình tướng quân không được bình thường lắm, chẳng lẽ do không tìm thấy hoàng thượng nên phát điên chăng?

Đa Đoạt rầu rĩ nói: “Lão...lão Trình, những lời ta nói hôm đó do tức giận mà thôi, ta biết huynh đã dốc sức, không cần...tự trách mình nữa”.

Trình Khai Sơn có chút ngơ ngác, nhưng lúc này đầu óc hắn ta đã không cùng tần số với mọi người, vì thế tiếp tục cười ha ha: “Ta không hề tự trách, ta rất vui mừng, ta biết ngay rốt cuộc vẫn phải dựa vào hải quân mà, ha ha ha...”

Vẫn không ai lên tiếng.

Mộ Như Tuyết không để ý Trình Khai Sơn, thở dài nói: “Đa tướng quân, bảo ngự y xem xem Trình tướng quân thế nào, nhất định phải tìm ngự y giỏi nhất, hoàng thượng không còn, ta không thể để Trình tướng quân xảy ra chuyện gì”.

“Vâng...”

Trình Khai Sơn ngẩn người, hóa ra chuyện hắn ta và mọi người đang nói hoàn toàn không giống nhau, vậy là vội hét lên: “Không không không...không cần tìm ngự y, ta đã đưa hoàng thượng về cho mọi người rồi, ha ha ha...”

Cứ tưởng mọi người sẽ hưng phấn vui mừng giống mình, ai ngờ cả đại điện không một ai phản ứng lại...

Tân Cửu mặt mày u sầu nói: “Hai vị nương ngương, xem ra Trình tướng quân phát điên thật rồi, đây là chuyện lớn, chúng ta phải nhanh chóng điều chỉnh, chuẩn bị chuyện kế vị của nhị hoàng tử...nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta cũng phát điên mất...”

Trình Khai Sơn bối rối cực điểm, trước khi chạy vào đây hắn ta còn nghĩ, mọi người sẽ khen mình như thế nào, sẽ hoan hô hưng phấn như thế nào, nhưng hiện tại lại không ai tin mình?

“Chà, được lắm, ông tính toán ghê đấy, hoàng thượng còn chưa chết, ông đã muốn lập tân quân, đây là tạo phản, xem ta đá chết ông”.

Trình Khai Sơn vừa dứt lời liền nhào tới chỗ Tân Cửu, đây dù sao cũng là đại điện, hai người đột nhiên gây lộn như vậy, thật chẳng ra sao.

Trình Khai Sơn là do vui quá mức mới vậy, nhưng những người khác không hiểu, chỉ cảm thấy hành động này của hắn ta thật đáng chất vấn, xem ra, Trình tướng quân thật sự điên rồi...

Thấy Trình Khai Sơn vô lễ như vậy, Đa Đoạt vội tiến lên cản lại.

“Trình đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, nếu ai cũng phát điên làm càn, thì sao xứng đáng với ủy thác của hoàng thượng”.

Trình Khai Sơn bất lực thở dài một hơi, không lẽ khả năng biểu đạt của lão tử lại kém vậy ư?

“Ta nói các người hay, ta không bị điên, hoàng thượng chưa chết, ta không điên, nghe rõ chưa?”

Tân Cửu lại than: “Aizzz...kẻ điên nào lại nhận mình điên chứ”.

Tề Dung đột nhiên nói lớn: “Ta cũng tin rằng hoàng thượng chưa chết”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.