Chương trước
Chương sau
Nhưng chưa kịp nói xong, giọng nói đanh thép của Quản Cùng đã vang lên: “Trình đại ca, vậy cũng phải tìm, dù là mò kim đáy bể, vẫn phải thử mới biết, nếu không, huynh bảo ta làm sao sống?”

Trình Khai Sơn trầm mặc một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên, ra lệnh: “Người đâu, điều động tất cả hạm đội và tàu bay, ra biển tìm kiếm…”

Hoàng cung thành Thiên Khải, Hoa Hạ.


Mấy chục thái giám tụ tập lại một chỗ.

“Các vị, cơ hội báo đáp tiên hoàng tới rồi, hiện giờ hoàng thượng đã chết, muốn để nhị hoàng tử kế vị, bắt buộc phải diệt trừ đại hoàng tử, lão vương gia nói rồi, người nhà chúng ta sẽ được nhận một khoản tiền tiêu mấy đời không hết, không ai tra ra thân phận của chúng ta, bảo chúng ta yên tâm lên đường”.



Một tay thái giám khác nói: “Tiên đế có ơn cứu mạng với chúng thần, những năm qua, lão vương gia lại rất chiếu cố chúng thần. Mặc dù đám thần chỉ là hoạn quan nhưng vẫn hiểu thế nào là có ơn ắt báo. Lưu công công, ngài hạ lệnh đi, hành động ra sao?”

“Hiện giờ bên cạnh Đại hoàng tử có người bảo vệ, muốn ra tay thì buộc phải tránh khỏi ánh mắt của thị vệ thôi. Cơ hội duy nhất của chúng ta chính là ở Ngự Hoa Viên. Hầu như ngày nào Đại hoàng tử cũng tới hồ nước để ngắm cá, thị vệ sẽ không theo vào đâu, khi đó, bên cạnh ngài ấy chỉ có vài cung nữ”.

“Chỉ cần chúng ta mai phục sẵn ở đấy, là có thể giết chết được Đại hoàng tử ngay lập tức. Sau khi đại công cáo thành, chúng ta lập tức uống thuốc độc, nhất định không được sống sót. Mọi người rõ cả chưa?”

“Rõ!”

“Được, dẫn theo tất cả người trong cung của chúng ta đi, cơ hội chỉ có một, buộc phải ám sát thành công”.

Lãnh Thần An sắp ba tuổi rồi, cậu bé đã nói được rất nhiều câu. Khuôn mặt non nớt, gặp người sẽ cười lớn, rất dễ khiến người khác yêu quý.

Mộ Như Tuyết không ở trong cung nên Tiểu Lan vô cùng lo lắng, sợ rằng xảy ra chuyện gì đó. Do đó, mấy ngày này, chỉ cần Tiểu Thần An muốn đi đâu, Tiểu Lan cũng sẽ theo sát.

Hôm nay, Tiểu Thần An lại muốn đi ngắm cá, Tiểu Lan cũng cùng với cậu bé tới Ngự Hoa Viên.

“Mẹ nhỏ… cá lớn kìa!”

Tiểu Lan mỉm cười: “Ừm, Thần An ngắm cá đi”.

Lúc này, trong lòng Tiểu Lan vô cùng đau khổ. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của Lãnh ca ca, bản thân nàng chỉ biết chờ đợi mà thôi. Nói đến tình cảm, tình cảm của nàng và Lãnh ca ca không kém bất kỳ ai. Hai người lớn lên cùng nhau, nương tựa lẫn nhau, trải qua biết bao sóng gió, nếu Lãnh ca ca thực sự có mệnh hệ gì, nàng phải làm sao đây?

“Nương nương cẩn thận…”

Một người cung nữ hét lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, một mũi tên bắn xuyên qua tóc của Lãnh Thần An, nếu không phải cậu bé vừa hay ngồi xuống, e là đã bị bắn trúng rồi.

Đột nhiên, mười mấy tên thích khách tay cầm dao găm, trông như thái giám, xông tới từ bốn phía, lao thẳng về phía Đại hoàng tử.

“Bảo vệ Đại hoàng tử”.

Tiểu Lan hô lớn, ôm chặt lấy Lãnh Thần An rồi bỏ chạy. Bởi vì lối ra đã bị bốn, năm tên thái giám chặn lại nên Tiểu Lan chỉ đành liều mạng chạy ra sau núi, còn các cung nữ thì vừa chạy vừa hô hoán.

“Có thích khách… người đâu… có thích khách...”
“Chiu… chiu… chiu…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.