Chương trước
Chương sau


"Ta tên... Lãnh Hàn..."

"Lãnh Hàn, được... vậy lần này ngươi đành phải đi theo chúng ta rồi, có điều ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trở về Hoa Hạ nhanh thôi, đến lúc đó sẽ lập tức đưa ngươi về nhà".


Lãnh Thiên Minh trầm tư một lát rồi nói: "Được".



Dựa vào cách nói chuyện của Nhan Như Ý thì có lẽ đây không phải là lần đầu bọn họ làm ăn kiểu này, sẽ không có nguy hiểm gì, hắn đi theo cũng có thể tìm hiểu chút về tình hình thực tế trong nước Phù Tang.

Dù sao Thiên Võng cũng chỉ có thể giám sát quân đội và cao tầng của Phù Tang, ai sẽ quan tâm đến dân thường chứ? Nếu như có thể nhân cơ hội này để hiểu thêm về Phù Tang thực tế cũng là một chuyện tốt.

Tình hình hiện tại này dễ dàng tiết lộ thân phận của bản thân cũng không phải là chuyện hay, khó khăn lắm mới lên làm hoàng đế, không thể có bất cứ nguy hiểm gì được.

Chỉ là không biết không tìm thấy mình thì triều đình có lộn xộn hay không, có điều quân đội nòng cốt vẫn nằm trong tay mình, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn, cứ coi như là một lần khảo nghiệm đi, xem xem Hoa Hạ này rốt cuộc có bao nhiêu ung nhọt...

Hoa Hạ, thành Trường An.

Gần như tất cả trọng thần quyền quý của cả vương triều Hoa Hạ đều trở về đây, Tề Dung, Lưu Bất Đắc, Lãnh Hàn, Tân Cửu, Đa Đoạt, Trình Khai Sơn, một đám thân vương đại thần, thậm chí đến Hiên Vũ Ngọc Nhi và Mộ Như Tuyết cũng đều đã tới đây.

Bên ngoài thành Trường An còn đã tập kết 150 vạn đại quân, hoàng thượng đến nay vẫn chưa có tin tức gì, rất nhiều người thậm chí không kiềm chế được mà bật khóc...

Đại sảnh hội nghị thành Trường An.

Tề Dung từ từ mở mắt ra.

"Các vị, với tình hình hiện tại thế này, hy vọng mọi người hãy hết sức giữ vững vị trí, vừa hay hai vị nương nương cũng có mặt ở đây, mời hai vị cho ý kiến".

Hiên Vũ Ngọc Nhi khóc đã đỏ hết cả mắt, nhìn về phía Mộ Như Tuyết bên cạnh cũng khóc đỏ mắt, nhưng vẫn cắn răng đứng lên.

"Các vị đại nhân, triều đình không thể loạn, chỉ những người tìm kiếm cứu viện hãy ở lại, còn những người khác mau chóng trở về các nơi đóng quân của mình, nhưng có một điều... hoàng thượng... nhất định phải tìm thấy... cho dù là thi thể, cho dù có tát cạn cả con sông cũng phải tìm ra cho ta, nghe rõ chưa?"

Tất cả mọi người đều lập tức đứng lên trả lời: "Rõ, nương nương..."

Đa Đoạt bên cạnh vẻ mặt phẫn nộ nhìn Trình Khai Sơn.

"Lão Trình, hải quân của ngươi sao chậm chạp như vậy? Ngộ nhỡ hoàng thượng bị cuốn ra biển rồi thì làm thế nào?"

Trình Khai Sơn cũng ảo não buồn phiền: "Ta vừa nhận được tin tức là lập tức tới đây luôn, ta... các người yên tâm, nếu như không tìm thấy hoàng thượng thì Trình Khai Sơn ta sẽ tuẫn táng cùng với người".

Lưu Bất Đắc nói: "Được rồi... bây giờ không phải là lúc nội bộ lục đục, có sự kỳ lạ trong việc hành thích lần này, bất kỳ tham tướng nhỏ bé nào cho dù có ăn phải gan hùm mật gấu cũng không dám ám sát hoàng thượng.

Cho nên ta thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, hoàng thượng giao quốc gia cho mấy người chúng ta để rồi gặp phải chuyện này, chúng ta phải giữ vững giang sơn cho người, hiện tại chúng ta bắt buộc phải bình tĩnh".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.