Chương trước
Chương sau

"Cho dù không phải là mệnh lệnh của đệ cũng là người của đệ làm đúng không? Đệ biết nếu hoàng thượng chết thì có nghĩa là gì không?"

"Tam đệ hiểu, cho nên đệ cũng vừa phát hiện ra tình hình liền phái Ám Ảnh đi trước nghĩ cách cứu viện hoàng thượng, nhưng vẫn chậm một bước".

"Lão tam à... haiz... hai huynh đệ chúng ta đã sai rồi, ban đầu không nên lập ra Trường An hội này, đệ nhìn thấy những binh lính ngoài thành Trường An này chưa? Nếu như để bọn họ biết được chuyện này có liên quan đến hai ta thì chúng ta sẽ bị họ băm vằm ra mất".


"Nhị ca, đệ cũng muốn kết thúc, nhưng Quản Cùng làm ầm lên đã khiến rất nhiều người bên dưới mất kiểm soát nên mới gây ra đại họa này".

Hiên Vũ Huy thở dài thườn thượt.

"Lão tam, nếu như hoàng thượng có mệnh hệ gì thì hai chúng ta e rằng sẽ thật sự trở thành tội nhân của Đại Lương mất".

"Nhị ca, cùng lắm thì hai chúng ta giao nộp mạng sống".

Hiên Vũ Huy lắc đầu nói: "Đây đã không còn là chuyện mà hai ta có thể quyết định được nữa rồi, Trường An hội đã tập kết vô số lão tướng Đại Lương, mục đích ban đầu của ta là sợ hoàng thượng Bắc Lương này sẽ bức hại tướng sĩ và bách tính Đại Lương ta cho nên mới ra hạ sách.

Nhưng cho đến hôm nay, hiện tại hoàng thượng có thể nói là yêu dân như con, huống chi Ngọc Nhi còn vừa hạ sinh Nhị hoàng tử, đó cũng là huyết mạch của gia tộc Hiên Vũ ta.

Tới nay, nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì thì cho dù ta có thẳng thắn thuần phục với thế lực của hoàng thượng chắc chắn vẫn sẽ coi lão tướng Đại Lương là địch, đến lúc đó còn liên lụy tới cả Ngọc Nhi và Nhị hoàng tử, thiên hạ e rằng sẽ đại loạn".

"Vậy chúng ta phải làm gì? Lẽ nào... thật sự phải... tạo phản?"

"Tạo phản? E rằng tạo phản cũng không còn cơ hội nữa, chỉ với một tờ giấy cứu viện mà đã tập kết được hàng trăm vạn người ngựa tại thành Trường An này trong mấy ngày ngắn ngủi, đây là lực lượng cỡ nào chứ, năng lực hiệu triệu như vậy đệ thấy chúng ta có hy vọng không?"

"Vậy chúng ta nên làm thế nào mới được đây?"

Hiên Vũ Huy nhắm mắt lại, suy nghĩ rất lâu mới nói: "Đợi kết quả thôi, chỉ cần hoàng thượng không chết thì hai chúng ta đền mạng là được, nếu như hoàng thượng chết, vậy đành liều chết một phen thôi".

Lãnh Thiên Minh đột nhiên mở trừng mắt ra, chỉ thấy bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ, cảm giác giống như khoang thuyền, Lãnh Thiên Minh sờ lên đầu, không ngờ dòng sông đó chảy nhanh như vậy, trực tiếp cuốn trôi hắn đi, đầu còn đụng vào đá, sau đó thì hắn liền hôn mê....

Lãnh Thiên Minh từ từ đứng lên rồi đi ra ngoài, quả nhiên đây là một thuyền buôn cực lớn, Lãnh Thiên Minh đi lên boong tàu, thấy rất nhiều người đang bận rộn làm việc.

"Này... tên tiểu tử đó tỉnh rồi kìa".

Một người đàn ông trung niên hô lên.

"Cho hỏi đây là thuyền gì, đi đâu?"

"A, đây là thuyền buôn, chuẩn bị tới Phù Tang buôn bán".

"Buôn bán với người Phù Tang sao?"

"Đúng vậy, tơ lụa, gốm sứ của Hoa Hạ chúng ta là hàng thượng phẩm ở Phù Tang đó, rất nhiều người phải tranh nhau mua".

"Làm ăn với người Phù Tang không phạm pháp sao?"

"Phạm pháp cái gì, triều đình chỉ quy định không thể buôn bán muối sắt và vũ khí, những thứ khác lại mặc kệ".

Lãnh Thiên Minh nghĩ cũng phải, bản thân hắn chẳng phải còn kêu Cổ Bách Vạn lén lút bán vũ khí cho Phù Tang sao, dù sao cũng đều là để kiếm tiền mà.
"Là các ngươi cứu ta sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.