Chương trước
Chương sau
Lý Tứ nghiêm túc nói: “Hoàng thượng… tình hình không ổn, chúng ta bị một đám người mặc đồ đen bao vây rồi…”

Cái gì? Bị bao vây rồi? Có ít nhất năm, sáu ngàn cấm quân đi theo, vậy mà ngươi nói với ta là bị bao vây rồi? Không phải thích khách sao? Con mẹ nó, đây phải là quân đội mới đúng!

Lãnh Thiên Minh hỏi: “Có thể xông ra ngoài vòng vây không?”


Lý Tứ đáp: “Con đường phía trước đã bị đá chặn lại, chắc chắn không đi được nữa, chỉ có thể phá vòng vây phía sau, liều chết một phen. Nếu ở lại đây chỉ khiến người càng thêm nguy hiểm thôi!”

Lãnh Thiên Minh không nói thêm gì. Lúc này, hắn không nên gây thêm phiền phức, Lý Tứ sẽ tự đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.

Lý Tứ hét lớn với đội cấm quân đang nhanh chóng tập kết lại: “Các tướng sĩ nghe lệnh, hiện giờ chúng ta không rõ kẻ địch là ai, có bao nhiêu người”.

“Nhưng Hoàng thượng đang ở đây, ta hy vọng mọi người hiểu rõ, nếu Hoàng thượng có mệnh hệ gì, cho dù chúng ta có chết cũng chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với người dân Hoa Hạ và phụ mẫu ở quê nhà. Từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều phải chuẩn bị thật kỹ, buộc phải đưa Hoàng thượng ra ngoài một cách an toàn!”

“Rõ…”

“Lập tức thả toàn bộ chim bồ câu đưa thư, xin viện binh từ thành Thiên Khải, đề phòng vạn nhất, đồng thời truyền lệnh cứu viện cấp một đến toàn bộ quân đội thủ thành, trú quân, vệ quân và quân đội biên phòng. Nếu lát nữa ta tử trận, phó thống lĩnh sẽ lãnh đạo đội hộ giá, điều này cũng có nghĩa, chỉ cần còn một người sống sót thì không được để Hoàng thượng xảy ra chuyện. Nghe rõ cả chưa?”

“Rõ… Thề chết bảo vệ Hoàng thượng…”

“Thề chết bảo vệ Hoàng thượng…”

Hàng ngàn cấm quân hô lớn…

Trên đỉnh núi, Trương Thông lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Tướng quân, đám cấm quân này đúng là không tầm thường chút nào. Thời gian ngắn như vậy mà đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng sắp xếp đội hình. Có lẽ Hoàng thượng đứng ngay chính giữa đội hình ấy”.

“Ừm… Bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Lập tức phát lệnh cho đại quân tấn công. Trước khi trời sáng phải giết được Hoàng thượng, một khi quân cứu viện tới, chúng ta chỉ còn đường chết!”

“Nhưng tướng quân, chắc chắn cấm quân sẽ thả bồ câu đưa thư xin cứu viện, ngoại trừ chúng ta ra, đội quân thủ thành Trường An sẽ nhận được lệnh cứu viện sớm nhất. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”.

“Yên tâm, người nhận tin của quân thủ thành đã bị chúng ta mua chuộc rồi, Lưu Viễn Đạt không tới được đâu”.



“Tướng quân anh minh…”

Từng hàng người mặc đồ đen bắt đầu sắp xếp đội hình tấn công, còn có cả đội khiên, đội bắn tên, nghiễm nhiên là đội quân có huấn luyện bài bản.

Lãnh Thiên Minh nhìn ra xa, trong lòng cảm thấy chấn động vô cùng. Rõ ràng đây là quân đội chính quy, có lẽ là quân đội ám sát. Vậy nhưng chỉ vì hắn tới điều tra mà dám dùng đại quân ám sát hắn sao?

Phải biết rằng, đây là trọng tội diệt môn của vô số người, chỉ vì chút tiền mà ám sát, có đáng không?

Lãnh Thiên Minh bỗng cảm thấy, e là chuyện này đã vượt xa sức tưởng tượng của mình.

“Phóng tên…”
“Chiu… chiu… chiu…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.