Chương trước
Chương sau
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cuối cùng Quản Cùng cũng dần dần hồi phục, đã có thể lên tiếng nói chuyện, Lãnh Thiên Minh cũng lập tức chạy đến…

“Ôi chao… Quản Cùng à, ngươi có biết ngươi được cứu sống như thế nào không, ngươi có biết vì cứu ngươi, trẫm… bỏ ra bao nhiêu công sức không… chờ ngươi khỏe rồi, phải cố gắng hết sức làm việc cho trẫm…”

Quản Cùng yếu ớt nói: “Thần bất tài… để Hoàng thượng lo lắng rồi… không biết mẫu thân thần sao rồi?”


Quản Cùng có tiếng là người con có hiếu, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến mẫu thân đầu tiên, nếu như mẫu thân biết mình bị ám sát, nhất định sẽ lo lắng chết được, Lãnh Thiên Minh không hề suy nghĩ, lập tức trả lời: “Yên tâm, ngươi cũng không chết, nói cho bà ấy làm gì?”

“Tạ Hoàng thượng…”

“Quản Cùng à, rốt cuộc ngươi đã tra ra cái gì mà khiến những người này muốn ra tay giết ngươi?”

“Thần… cũng chỉ mới đến thành Trường An, trước mắt chỉ biết… tri phủ… Phúc An Sơn buôn lậu muối, tích trữ rất nhiều tiền bạc… còn có mỏ sắt, vũ khí…”

“Chỉ thế thôi sao?”

Quản Cùng gật đầu nói: “Chỉ có vậy thôi, người tố cáo đều biến mất rồi, sau khi thần đi tìm Phúc An Sơn… lại nhận được tố cáo, đang trên đường chạy qua đó thì… bị ám sát…”

Lãnh Thiên Minh lại chìm sâu vào suy ngẫm, vốn còn tưởng rằng Quản Cùng tra ra được chuyện lớn kinh thiên động địa gì, hóa ra chỉ tra ra được chuyện buôn lậu của một tri phủ? Cũng bởi chút chuyện này mà dám ám sát khâm sai triều đình, đám người này điên rồi sao?

“Chuyện của thành Trường An, trẫm cũng hiểu rõ phần nào, nhìn tình hình trước mắt, chắc chắn trong công sở Liêm Chính của ngươi có người của bọn họ, thậm chí ngay cả tố cáo mà ngươi nhận được ở thành Trường An cũng rất có thể là người của bọn họ làm, mục đích là để ám sát ngươi”.

Quản Cùng gật đầu nói: “Thần sớm đã nghi ngờ điều này, cũng đang âm thầm điều tra, nhưng bọn họ che giấu quá tốt, vẫn luôn không có phát hiện gì”.

“Trẫm biết rồi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi, nơi này rất an toàn, chờ ngươi chữa khỏi vết thương rồi quay trở lại thành Thiên Khải, chuyện còn lại cứ giao cho trẫm xử lý”.

“Vâng… Hoàng thượng… vậy… lời người nói còn tính không?”

Lãnh Thiên Minh sững sờ.

“Trẫm đã nói gì?”

Quản Cùng cười nói: “Không phải người nói… nếu như thần không chết… sẽ dẫn thần đi tìm… phụ nữ sao, thần nghĩ thông rồi, thần muốn tìm phụ nữ…”

“Ai nha… cái đồ con rùa nhà ngươi, đại nạn không chết, tư tưởng lại trở nên xấu xa, sao người thuần khiết như ta sẽ đi làm chuyện đó với ngươi chứ, tự ngươi đi tìm…”

Không lâu sau, Lãnh Thiên Minh đi đến tiền điện, đã có người đợi ở trong đó.

“Tấn Giang tham kiến Hoàng thượng”.

“Tấn thống lĩnh, trong nước Đại Lương trước kia có thành viên của tổ chức các ngươi không?”

“Không, tổ chức của thần chỉ là tổ chức đặc vụ đối ngoại, không dùng được ở trong nước, trong nước vẫn luôn là địa bàn của cấm quân”.

“Ừ… nhưng mà từ hôm nay trở đi, ta cần ngươi đưa thế lực của Thiên Võng thâm nhập vào trong mỗi một thành trì của đất nước, không phải lòng dạ trẫm hẹp hòi, mà Hoa Hạ là một đất nước mới ra đời, còn rất nhiều tai họa ngầm, ngươi hiểu không?”
Tấn Giang lặng lẽ gật đầu, nói: “Thần đã rõ, Hoàng thượng yên tâm, thần sẽ là đôi mắt của người”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.