Chương trước
Chương sau



“Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi nói, giờ ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt”.

Thế nhưng Quản Cùng vẫn kiên trì mở rồi khép miệng, Lý Hoa Đà bước vào, nói: “Ta biết, rất đau, nhưng không còn cách nào khác, có điều ngài yên tâm, ta sẽ bôi thuốc giảm đau định kỳ cho ngài, mặc dù chỉ bớt phần nào, không thể tiêu trừ hoàn toàn đau đớn, phải dựa vào bản thân thôi…”

Nghe vậy, Quản Cùng cuối cùng cũng đóng miệng lại…


Lãnh Thiên Minh ngẩn người, tên này đây là tổn thương rồi ư?

Sau đó, hắn quay sang nói với Lý Hoa Đà.

“Lý thần y, Quản Cùng đã không còn vấn đề gì chứ?”

“Nào có dễ vậy, mới chỉ qua cơn nguy hiểm thôi, muốn phục hồi khỏe mạnh cần một thời gian dài, hơn nữa phải làm tốt các vấn đề y tế, một khi nhiễm trùng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên ta kiến nghị, nếu không có chuyện quan trọng, mọi người đừng chạy vào phòng này nữa”.

Lãnh Thiên Minh sững người, phải rồi, bây giờ không có thuốc kháng viêm, tỉ lệ nhiễm trùng rất cao, không được, khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, vạn nhất bị nhiễm trùng thì sao.

“Lý thần y, có thể cho ta chút thuốc kháng viêm không”.

Lý Hoa Đà đứng hình.

“Thuốc kháng viêm? Là…cái gì?”

“Là thứ thuốc dùng để phòng chống viêm nhiễm, ví dụ như lô hội, bồ công anh, cây xa tiền…”

Lãnh Thiên Minh dựa theo trí nhớ kiếp trước, liệt kê một số thực vật có tính kháng viêm…

Lý Hoa Đà nghiêm túc xem xét, nói: “Có lý, sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ, những loại thuốc này đun sôi, có lẽ có khả năng giảm thiểu nguy cơ nhiễm trùng, không thể tin được là hoàng đế lại thông thạo cả dược tính".

“Tạm tạm thôi, dù sao một hoàng đế yêu nước thương dân như ta rất hiếm gặp, rảnh rỗi không việc gì liền nghiên cứu đủ thứ, không giây phút nghỉ ngơi”.

Lý Hoa Đà thầm nghĩ, thiên hạ đồn hoàng thượng không biết xấu hổ, xem ra là thật.

Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Vậy thời gian tiếp theo, phải phiền Lý thần y rồi”.

Lý Hoa Đà ngượng ngùng đáp: “À…không dám, không dám…nhưng có một chuyện, thảo dân…”

“Sao thế?”

“Hoàng thượng…ngài chưa trả tiền…”

Lãnh Thiên Minh ngẩn người, đòi tiền ta? Mất trí rồi hả…có điều hình như đúng là nên trọng thưởng, chỉ là ông ta chủ động mở lời, có chút mặt dày, những người xung quanh cũng bối rối không kém.

“Người đâu…Lý thần y có công chữa trị, thưởng trăm lượng hoàng kim, đặc cách phong làm ngự y, sau này đi theo trẫm”.

“Thảo dân tạ ân hoàng thượng…hi hi hi…”

Lý Hoa Đà cười một cách vô sỉ, Lãnh Thiên Minh cũng lười quản ông ta, dù sao kẻ mặt dày cũng chẳng được gặp nhiều…

Đại doanh trú quân ngoại thành.

Hiên Vũ Diệu mặt mày suy tư ngồi một chỗ, tham tướng trú quân thành Trường An – Trương Thông ở bên cạnh.

“Tiểu hoàng đế này lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, xem ra đã nghi ngờ chúng ta rồi, không thể không phòng”.

“Vương gia, không lẽ hoàng thượng nắm thóp được gì chúng ta?”

“Có lẽ là chưa, nếu không hắn ta không cần thiết diễn kịch cùng ta, ước chừng chỉ mới hoài nghi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.