Chương trước
Chương sau

"Thượng đế ơi, lẽ nào người trung nguyên còn có quân đội khác..."

"Vương thành mất rồi ư? Người nhà của chúng ta thì sao, người nhà của chúng ta còn sống không?"


Bỉ Đặc Hưu Tư xua tay, nói: "Trận chiến này đã không cần tiếp tục đánh nữa, chỉ có thể đầu hàng thôi, người chết đã đủ nhiều rồi..."

"Lão nguyên soái, cho dù có đầu hàng thì đám người trung nguyên đó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

"Nhưng bây giờ không đầu hàng, qua vài ngày nữa là tướng sĩ cũng sẽ nhận được tin tức vương thành bị tiêu diệt, bệ hạ bỏ trốn, đến lúc đó e rằng sẽ càng hỗn loạn hơn, mặc dù không biết người trung nguyên sẽ xử lý chúng ta thế nào nhưng đó đã là số mệnh rồi".

Khi tin tức đại quân Ba Nhĩ Đồ đầu hàng được truyền tới, người vui mừng nhất chính là Cổ Bách Vạn, một người ở đây cũng có giá mấy lượng bạc, sớm ngày kết thúc chiến tranh thì có thể giảm bớt số người chết, vậy ông ta cũng kiếm thêm được tiền...

Dân chúng của cả Ba Nhĩ Đồ lại hoảng sợ bất an, tin tức bệ hạ bỏ trốn đã lan truyền khắp cả nước, ngay đến hàng trăm vạn đại quân cũng đã thất bại đầu hàng, chống cự cũng không còn ý nghĩa gì nữa, khi quân Hắc Kỳ đến, thành trì nào cũng thông minh lựa chọn quy thuận...

Lúc này, Hoa Hạ viễn chinh Ba Nhi Đồ, dành được toàn thắng, dưới sự dẫn dắt của nhà tư tưởng, chính trị gia, nhà phát minh, học gia tình cảm vĩ đại Lãnh Thiên Minh, con dân nước Hoa Hạ kiên cường bất khuất, cố gắng tự cường cuối cùng đã dành được đại thắng đầu tiên trong chiến tranh với ngoại tộc, đưa Hoa Hạ ra nước ngoài, ra với thế giới, đặt được nền tảng...

(Câu này là do ai viết vậy, hoàng thượng đã nói rồi, trọng thưởng...)

Người bận rộn nhất mấy ngày này chính là Cổ Bách Vạn, ngồi trên khinh khí cầu, lần lượt thống kế số lượng người của từng thành trì, thống kê sau trận chiến tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cuối cùng số người Ba Nhĩ Đồ còn may mắn sống sót đã đạt đến 700 vạn người, do tuyệt đại đa số khu vực căn bản là không hề chống cự.

Trong lòng Cổ Bách Vạn cũng coi như đã được an ủi không ít, nhưng vấn đề cực lớn tiếp theo đã đến rồi, nhiều tù binh như vậy nên xử lý thế nào đây?

Bán? Bán kiểu gì... nhiều người như vậy, Hoa Hạ cũng không thể mua hết được, nhưng không bán thì lẽ nào giữ lại tạo phản?

Vẫn còn vấn đề nghiêm trọng hơn, nhiều người thế này thì ông ta kiểm soát thế nào? Rất nhiều người căn bản không cho rằng mình là tù binh, lúc đầu hàng vẫn còn rất tự hào.

"Ai ya... hoan nghênh anh hùng trung nguyên, chúng ta sớm đã chịu đựng đủ áp bức của Cổ Nam đệ nhị rồi..."

"Quân Hắc Kỳ giỏi thật, sau này chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời..."

"Sau này chúng ta chính là con dân của nước Hoa Hạ rồi, Hoa Hạ vạn tuế, hoàng đế bệ hạ vạn tuế".

Cổ Bách Vạn câm nín, các ngươi có biết xấu hổ không vậy, đã là tù binh bị bán cho lão Cổ ta đây rồi mà bản thân còn không biết, đừng có lôi kéo làm quen, lão tử sau này còn phải bán các ngươi đi nữa.

Khi thấy càng lúc càng nhiều dân chúng Ba Nhĩ Đồ không chút liêm sỉ hoan hô quân Hắc Kỳ, Cổ Bách Vạn đột nhiên cảm thấy đây chính là một cái bẫy lớn...

Vương thành Ba Nhĩ Đồ.

Quân đội đang tu sửa lại những thành trì bị khói lửa chiến tranh tàn phá bừa bãi (kỳ thực là đang vơ vét tiền tài),Cổ Bách Vạn chứng kiến vương thành phồn hoa này không kiềm chế được mà thở dài, haiz, quân Hắc Kỳ ra tay tàn nhẫn thật, không thể để ý một chút sao.
Trình Khai Sơn đi tới hỏi: "Cổ đại nhân, sao thế? Kết quả thống kê khắp nơi gần đây có hài lòng không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.