Chương trước
Chương sau


Binh sĩ Ba Nhĩ Đồ choáng váng ra mặt, nhưng vẫn phản ứng kịp, hướng về phía binh sĩ Hắc Kỳ quân cười hi hi…

“Ha, nếu ở trên biển vui vẻ vậy thì các ngươi cứ tiếp tục nhé, tạm biệt”.

Thấy tàu quay ngoắt đi, binh sĩ Ba Nhĩ Đồ triệt để tuyệt vọng, không ngừng gào thét: “Fu*k!”


Việc Trình Khai Sơn làm đầu tiên sau khi kết thúc chiến tranh, chính là bước tới bên Hải Nương, mà Hải Nương lúc này đã hoàn toàn mất hết lí trí, không ngừng hét lên: “Cứu người…cứu người…”

Trình Khai Sơn ôm chặt Hải Nương.

“Hải Nương, kết thúc rồi, các huynh đệ đều rất ra dáng, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ hạm đội kẻ địch, tiếp theo, không kẻ nào ngăn cản chúng ta nữa”.

“Cứu người…mau cứu người…”

Hải Nương vừa kêu gào, vừa không khống chế nổi bản thân, ôm chầm lấy Trình Khai Sơn mà bật khóc.

Cả hạm đội đi theo, chỉ có không đến mười chiếc tàu may mắn sống sót, rất nhiều người vẫn còn cơ hội sống, nhưng bọn họ vì để bảo vệ Hải Nương, quyết định hi sinh bản thân.

Đây là điều một người lương thiện như nàng ta không thể chấp nhận nổi, nàng ta không sợ chết, nhưng lại không chịu nổi việc người khác chết vì mình.

“Trình đại ca, ta…đều do ta…ta có lỗi với bọn họ…”

“Đừng như vậy, bọn họ hy sinh cứu muội, chính là hy vọng muội có thể sống tốt, nếu muội tự làm khổ bản thân, bọn họ e là hy sinh vô ích, vậy nên, muội cần vực lại tinh thần, báo thù cho họ, hiểu không?”

Hải Nương không đáp, chỉ khẽ gật đầu, một hồi lâu sau mới rời khỏi lòng Trình Khai Sơn, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nói: “Trình đại ca, đợi trận chiến này kết thúc, nếu huynh không chê, chúng ta hãy thành thân đi, ta không muốn cô độc một mình…”

Trình Khai Sơn kích động nói: “Được…được được, đợi trận chiến kết thúc, chúng ta lập tức thành thân…”

Bên ngoài một dinh thự lộng lẫy trong thành A Nhĩ Đơn, hàng trăm binh sĩ Hắc Kỳ quân đang đổ vào.

“Là nơi này à?”

“Đúng, chính là nơi này, kẻ giàu nhất thành A Nhĩ Đơn ở đây, hắn ta nuôi dưỡng rất nhiều nô lệ…à không, thiếu nữ thành Di Châu bị bán đi”.

“Xông vào”.

“Rầm”, cánh cổng dinh thự bị phá vỡ.

Lí Đăng Huân đang ngồi chờ tin tức, bỗng nhiên thấy đám người hung thần ác sát xông đến, không khỏi hoảng hốt.

“Ngươi…các ngươi là ai? Dám đột nhập vào phủ đệ của ta”.

“Tên đầu lợn này nói gì thế?”

Một binh sĩ tiến lên phiên dịch.

“Hắn ta hỏi chúng ta là ai?”

“Nói, ta là cha hắn ta, mau thả tất cả thiếu nữ Di Châu ra, quỳ xuống đợi chết đi”.

Đợi người kia phiên dịch xong, chỉ thấy sắc mặt Lí Đăng Huân đại biến, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng hắn ta chưa kịp chạy khỏi đại điện đã bị vô số Hắc Kỳ quân nhìn chằm chằm, Lí Đăng Huân tức thì mềm nhũn cả chân, quỳ thụp xuống…





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.