Chương trước
Chương sau
“Tướng quân, ngài còn phải phụ tá chủ soái, đợi lát nữa, chúng ta sẽ hấp dẫn lực chú ý của chiến hạm địch, ngài dùng thuyền nhỏ lui ra ngoài đi”.

Hải Nương nghiên giọng: “Là ta đưa mọi người đến đây, sao có thể một mình rời đi được? Dù sống hay chết, ta đều ở cùng hạm đội”.

“Tướng quân…”


“Đừng nói nữa, mau chóng thi hành mệnh lệnh…”

Mấy vị tướng sĩ liếc nhìn nhau, sau đó rời đi.

Lúc này, trên đảo Lạp Mỹ Kim, sau khi nhận được tin tức toàn bộ chiến hạm địch đã ra trận, đội khinh khí cầu lập tức tập kết trên không, hướng về vùng biển đang giao chiến.

Trên khinh khí cầu, tay Trình Khai Sơn bất giác run lên, tuy hắn ta hiểu loại chiến thuật câu cá này cực kỳ nguy hiểm, nhưng có thể giải quyết toàn bộ tai họa ngầm trong một lần hành động, giảm thiểu thương vong tối đa. Với tư cách là chủ soái, hắn ta phải cân nhắc vì toàn cục…

Điều duy nhất mà Trình Khai Sơn có thể làm lúc này chính là thầm cầu nguyện: Hải Nương, muội đừng xảy ra chuyện gì bất trắc nhé, bằng không lão Trình sẽ thật sự cô độc cả đời… vất vả lắm ta mới tìm được một người vừa ý, muội đừng xảy ra chuyện gì nhé… đừng xảy ra chuyện…

Sáu trăm chiếc tàu chiến của Ba Nhĩ Đồ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối giờ đã xuất hiện, và đang nhanh chóng dàn hàng bao vây kẻ địch từ phía sau. Đối với bọn họ, trận chiến này quá mức nhẹ nhàng, gần ngàn chiến hạm vây công 100 tàu chiến địch, quả thật dễ như ăn cháo.

“Tướng quân, hạm đội của người Trung Nguyên xông đến”.

“Muốn chạy à? Nào có dễ như vậy, bọn họ dàn trận gì?”

“Việc này… hình như… hình như không có trận hình, bọn họ cứ xông thẳng về phía trung quân, không hề có bất kỳ quy tắc nào”.

“Hửm?... Chẳng lẽ đám người Trung Nguyên kia biết đã không còn đường lui, nên mất trí rồi? Truyền lệnh cho hạm đội nhắm phía trước khai hỏa”.

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”

Chiến hạm Ba Nhĩ Đồ đã bắt đầu tiến công, còn chiến hạm Hoa Hạ thì hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, những chiến hạm dẫn đầu hấp dẫn hỏa lực, tranh thủ thời gian cho chiến hạm phía sau.

Một chiếc… Hai chiếc… Ba chiếc… Sau khi hi sinh gần mười chiến hạm, rốt cuộc hạm đội Hoa Hạ cũng xông vào giữa đội hình của Ba Nhĩ Đồ.

“Chú ý khoảng cách hỏa lực, tránh ngộ thương…”

“Hạ họng pháo xuống…”

“Chuẩn bị lên tàu tác chiến…”

Ngay lập tức, cả vùng biển rơi vào hỗn loạn, thật ra cách đấu này chẳng khác nào tự sát, nhưng làm vậy, trong khoảng thời gian ngắn, kẻ địch không thể toàn lực tiến công.

Tuy vậy, cái giá phải trả cho việc đưa thân vào vòng vây địch là chôn vùi hi vọng cuối cùng của phe mình.

Khi hạm đội của Lý Bối đuổi đến, nhìn thấy cảnh tượng kia, hắn ta không khỏi sững sờ. Tất cả tàu chiến dồn lại một chỗ, không hề có bất kỳ quy tắc gì.

“Ta đã quá xem trọng đám người… Trung Nguyên này. Không ngờ chúng lại ngu xuẩn đến thế, để ta xem lần này chúng chạy kiểu gì? Lệnh cho hạm đội tiếp tục siết chặt vòng vây, không buông tha bất kỳ tàu chiến nào của địch…”

Trên chiến trường vô cùng hỗn loạn, thậm chí có rất nhiều tàu va vào nhau, đã có binh sĩ xông lên tác chiến ngay trên tàu. Hiển nhiên, ít không thể địch nhiều, chiến hạm Hoa Hạ lần lượt bị đánh chìm.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.