Chương trước
Chương sau

“Phía trên đã gửi thư thúc giục rồi, Mạc Phủ đã đầu tư một lượng lớn tiền bạc cùng nhân lực vào đây, nếu vẫn không hành động, e là chúng ta sẽ mất đi sự tín nhiệm của họ”.

“Nhưng thưa đại nhân, không cách nào trà trộn vào hoàng cung Thiên Khải được. Dù là ở trong thành thì cũng khó có cơ hội, chúng ta đã lẩn vào xưởng binh khí không ít lần, nhưng không lần nào thành công. Đám thân vệ của tên hoàng đế chó má kia quả thật rất lợi hại, hơn nữa, chúng vốn không sợ chết, thậm chí chúng ta còn không bén mảng đến xung quanh đó được”.


“Vậy thì tiếp tục chờ cơ hội, phái người theo dõi, chỉ cần tên hoàng đế chó má kia dám rời khỏi thành Thiên Khải, lập tức điều động người của ta tại Hoa Hạ tiến đến, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải diệt trừ hắn…”

Ở khu vực Tây Âu xa xôi, nơi phương bắc quanh năm giá rét, một quốc gia vừa được thành lập.

Người của tộc La Sát phiêu bạt khắp bốn phương ùn ùn đổ về đây tìm nơi nương tự, dần dần hình thành một bộ lạc nửa du mục, nửa thành trì, số lượng nhân khẩu cũng tăng lên đến 400 vạn. Và lúc này, nữ vương của bọn họ, An Na Nhất Thế đang cầu phúc cho con mình.

Bụng nàng ta càng ngày càng lớn, tuy biết rõ cha của đứa bé này chính là cái tên người Trung Nguyên đáng chết kia, nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn quyết định sinh ra nó, không chỉ vì vương quyền, mà quan trọng hơn thế nữa chính là cảm giác không cách nào chối bỏ, có lẽ đó chính là tình mẫu tử.

“Nữ vương bệ hạ, các vị thân vương đã đến”.

An Na Nhất Thế khẽ gật đầu, vô thức đưa tay đỡ bụng mình, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Bên ngoài có sáu bảy vị thân vương đã chờ sẵn ở đó.

“Gần đây đế quốc Khoa Nhĩ Mạn có động thái gì không?”

“Nữ vương bệ hạ, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn dồn toàn bộ tinh lực vào trận chiến tranh giành Tây Âu giữa các cường quốc, bọn họ không có thời gian để mắt đến chúng ta, chỉ cần chúng ta không chủ động tiến công, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng sẽ không phát động chiến tranh”.

“Chúng ta đã lui đến vùng cực bắc lạnh giá này, nếu bọn họ còn muốn đuổi tận giết tuyệt thì tộc La Sát ta cũng không phải dễ bắt nạt. Tất cả cũng bởi đám Ngải Mã Ốc Sâm khốn kiếp kia, nếu chúng không phản bội thì chúng ta cũng không thê thảm đến như vậy”.

“Nghe nói mấy người Ngải Mã Ốc Sâm dẫn theo hơn mười vạn đại quân quy thuận đế quốc Khoa Nhĩ Mạn, khiến cho vô số binh sĩ trở thành công cụ tranh bá của Khoa Nhĩ Mạn, đồng thời, dân chúng tộc La Sát cũng bị đối xử như nô lệ, thật đáng xấu hổ!”

An Na Nhất Thế trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Là do ta vô dụng, khiến mấy trăm vạn dân gặp nạn, ta thật sự hổ thẹn với tổ tiên”.

“Nữ vương bệ hạ đừng tự trách như vậy, hiện tại, việc quan trọng nhất là ngài phải giữ gìn sức khỏe, sinh hạ vương tử cho tộc La Sát ta, có như thế mới thắp sáng được hi vọng cho người La Sát”.

“Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân diệt trừ đám phản đồ Ngải Mã Ốc Sâm, bây giờ, việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là triệu tập những tộc nhân phiêu bạt bên ngoài về đây, cho bọn họ một mảnh đất dừng chân”.

“Nữ vương bệ hạ yên tâm, chúng ta đã phái ra rất nhiều người tìm kiếm những tộc nhân lưu vong, tin rằng không bao lâu sau, tộc La Sát ta sẽ tìm lại vinh quang một lần nữa”.

An Na suy tư một lúc rồi hỏi: “Chúng ta… cố thổ của tộc La Sát ta… hiện giờ thế nào rồi? Đám người… Trung Nguyên kia có đại khai sát giới không?”

“Những người… Trung Nguyên kia thiêu hủy phần lớn thành nhỏ, chỉ để lại chủ thành, lấy Pháo Đài Đỏ làm trung tâm, thành lập một tuyến đường tiếp tế cực lớn trải dài đến biên giới nước La Sát. Cũng may là bọn họ không đồ sát dân chúng, chỉ đuổi ngươi dân khỏi cố thổ. Hiện tại, toàn bộ lãnh thổ của chúng ta đã biến thành thiên hạ của người Trung Nguyên, chúng ta không thể nào tiến vào được”.

An Na Nhất Thế yên lặng cúi đầu, không khỏi nhớ lại từng chuyện xảy ra trong quá khứ. Nàng ta lớn lên tại Pháo Đài Đỏ, vẫn luôn được vạn người kính ngưỡng, nào ngờ có một ngày bản thân trở thành một nữ hoàng mất nước, đều bởi cái tên Đa Đoạt kia…

Nghĩ đến đây, An Na Nhất Thế lại nhìn xuống bụng mình, bỗng nhiên, nàng ta nhớ lại cái đêm ở cùng Đa Đoạt. Nàng ta bị sao vậy chứ? Sao lại nhớ mãi không quên cái đêm phong lưu đó, không được, Đa Đoạt là kẻ thù của nàng ta, nàng ta sẽ không bao giờ để đứa nhỏ này biết cha của nó là ai. Bởi vì một ngày nào đó, nước La Sát sẽ giành lại lãnh thổ của mình.

Đại lục Tây Âu, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn.
Hiện tại, toàn bộ đại lục Tây Âu đang bước vào thời kỳ quần hùng tranh bá, ở nơi đây, thảo nguyên trải dài vô tận, kỵ binh chính là thứ vũ khí sắc bén nhất trên khắp Tây Âu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.