Chương trước
Chương sau
Đồng thời, nhiều lần xâm phạm sẽ khiến các nước xung quanh tức giận, vậy nên xem xét trên nhiều lợi ích đan xen với nhau, đề nghị tấn công hải quân Hung Nha Lợi của nữ hoàng Y Lệ Sa Bạch bị phủ quyết.

“Nữ hoàng bệ hạ, các nghị viên của nghị viện cũng là vì sự yên ổn của Đại Bất Liệt Điên chúng ta. Đương nhiên, chúng thần sẽ đứng về phía người rồi”.

“Hừ, vì sự yên ổn của Đại Bất Liệt Điên sao! Ta thấy bọn chúng sợ lợi ích của mình bị tổn hại mà thôi. Lẽ nào những gì ta làm không phải suy nghĩ cho tương lai của đất nước sao?”


“Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, lúc này không diệt trừ mối nguy hại tiềm tàng, lẽ nào đợi đến khi kẻ địch lớn mạnh rồi tới tiêu diệt chúng ta? Nếu tất cả mọi người đều chỉ nghĩ tới chút lợi ích nhỏ nhặt của bản thân, sao đất nước có thể lớn mạnh được? Đợi khi hải quân của đất nước ta bá chiếm vùng biển, muốn gì mà không có chứ?”

“Nhưng nữ hoàng bệ hạ, nghe nói Hung Nha Lợi đã bắt đầu bắt tay với Áo Địa Lợi, liên minh với các quốc gia xung quanh rồi, rất có khả năng bọn chúng sẽ tấn công Đại Bất Liệt Điên. Chúng ta không thể không phòng”.

Y Sa Lệ Bạch tức giận: “Nực cười! Đại Bất Liệt Điên chúng ta chiếm giữ bốn đảo, muốn tấn công nước ta thì chỉ có thể dựa vào đường biển, vậy nên cho dù bọn chúng có bắt tay với nhau cũng vô dụng. Chỉ cần chúng ta có được hải quân mạnh nhất là có thể diệt trừ mọi hậu hoạn, lẽ nào ta nói sai sao?”

Hoàng thân quốc thích đều không biết nói gì, bởi vì cô bé này nói không sai, ngươi có lợi hại cỡ nào cũng không tiến vào được, lực lượng có đông tới mấy cũng vô dụng.

Mấy vị thân vương đưa mắt nhìn nhau.

“Nữ hoàng bệ hạ, chúng thần đều là đồng tộc, đương nhiên nên đứng về phía người. Để chúng thần về nghĩ cách thuyết phục chúng nghị viên thông qua quyết sách khai chiến”.

Y Lệ Sa Bạch mỉm cười, hừ, mấy lão già các ngươi, lẽ nào cho rằng ta không biết là đám các ngươi giở trò. Rồi sẽ có ngày ta phế bỏ cái nghị viện, Đại Bất Liệt Điên chỉ do mình ta quyết định.

Viện khoa học, đảo Tô Cách Lan.

Sáng sớm ngày ra, một người ngoại quốc da vàng đến trước cửa viện khoa học.

“Xin hỏi, Nữu Khắc Man có ở đây không?”

“Ngươi là ai?”

“Huynh đệ, ta là bạn của Nữu Khắc Man”.

Người canh cửa nhìn lướt một lượt, quát một tiếng “đợi đấy” rồi vào bên trong thông báo. Lúc này, Nữu Khắc Man đang ngẩn người nhìn một đám bản vẽ, hắn ta đang tiến hành cải tiến động cơ Nữu Khắc Man.

“Nữu Khắc Man, có người xưng là bạn của ngươi đang đợi ở bên ngoài”.

Mặc dù Nữu Khắc Man không cho phép đi ra khỏi viện khoa học nhưng ở bên trong thì rất tự do, cha mẹ hắn ta vẫn thường xuyên tới thăm.

Bạn? Nữu Khắc Man tò mò, ai được nhỉ? Mình có bạn sao?

Khi đi tới cửa, Nữu Khắc Man trông thấy một thanh niên đang đứng trước cửa, là Mã Hoạ Đằng.

“Ngươi là ai?”

“Ta à, ta là Tiểu Mã, ngươi không quen ta sao?”

Mẹ nó, ngươi là ai chứ, sao ta lại phải quen ngươi! Nữu Khắc Man cảm thấy cạn lời.

“Ta thực sự không nhớ ra được ngươi là ai, có phải ngươi tìm nhầm người rồi không?”
“Oà…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.