Chương trước
Chương sau
Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói: “Ha ha, ta biết Cổ đại nhân nhất định sẽ thấy hứng thú, vậy quyết định thế nhé”.

Cổ Bách Vạn câm nín, ít nhất ngài phải cho ta biết là chuyện gì chứ?

“Hoàng thượng, ngài chưa nói là chuyện gì…”


“Ồ, quên đấy…thì là Di Châu vừa được thu hồi, có một ít tù binh, nếu chúng không sớm đầu hàng, ta sớm đã giết sạch rồi, nhưng hiện giờ bọn chúng đều đã quy hàng, chúng ta cũng không thể xử chết tù binh, làm vậy sẽ tổn hại uy danh nước ta, thế nên ta định bán chúng đi”.

“Hả? Bán? Ý hoàng thượng là?”

“Cổ đại nhân, ông phải biết việc này chứ, rất nhiều quốc gia đều buôn bán nô lệ, cho chúng đi làm khổ lao, hiện giờ các nước đua nhau phát triển, chính là lúc cần lượng lớn khổ lao, vậy nên trẫm định để ông bán tù binh đi, còn về phần bán cho ai, bán đi đâu, ông tự xem xét nhé”.

Cổ Bách Vạn thở phào một hơi, ra là bán nô lệ, mặc dù ông ta chưa từng làm qua, nhưng cũng không phải việc gì khó khăn, có điều hoàng thượng gọi ông ta đến chỉ đơn giản vì việc này thôi ư?

Quả nhiên, Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Ta đã hỏi Tấn Giang, hiện nay buôn bán nô lệ dựa trên tình trạng cơ thể, khoảng năm đến mười lượng bạc một người, ta cho ông giá buôn, toàn bộ lấy năm đồng gốc, sao? Trẫm đủ thành ý chưa”.

Cổ Bách Vạn trợn mắt, trong lòng thầm hỏi thăm phụ mẫu Lãnh Thiên Minh.

“Vậy…vậy ngài muốn thần bán bao nhiêu?”

“Không nhiều đâu, chỉ có hai mươi vạn…”

Cổ Bách Vạn ngồi ngệt ở đó, ánh mắt có chút thất thần, không phải vì vụ buôn bán nô lệ không kiếm được tiền, mà vì số lượng cần bán quá nhiều, ai ngờ vẫn chưa hết, tên hoàng đế khốn khiếp kia lại bồi thêm một câu.

“Cổ Bách Vạn, ông phải nhanh chóng bán người…không…dọn đường buôn bán nô lệ đi, đợi ta chiếm được vương triều Ba Nhĩ Đồ, ước tính còn có mấy trăm vạn nô lệ nữa cơ…”

Di Châu.

Mạc Nhĩ ngồi trên một chiếc thuyền buôn, vừa rời khỏi đảo Di Châu, hắn ta chạy tống chạy tháo, thậm chí không kịp đem theo chút tiền bạc nào, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn ta đã sợ mất mật.

Dù là tổng đốc đảo Di Châu, nhưng thực ra hắn ta chỉ dựa vào quan hệ với quốc vương ngồi lên vị trí này, hồi trước tiếp quản Di Châu là để ăn chơi trác táng, nhưng giờ giữ mạng mới là cấp thiết.

Khi thuyền đi được nửa ngày, Mạc Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, đợi quay về Ba Nhĩ Đồ, nhất định phải đổ hết tội cho Đặc Mẫu Đặc Nam, còn về đảo Di Châu, hắn ta chẳng muốn quay lại thêm lần nào nữa.

“Thân vương điện hạ, phía trên…phía trên…”

Mạc Nhĩ giật mình, ngẩng lên nhìn, không ngờ lại thấy tàu bay của Hoa Hạ.

“Nhanh, nhanh chóng rời khỏi đây…ta không thể quay lại, bọn chúng nhất định sẽ giết ta”.

Tàu bay kia cũng không hề tấn công, chỉ đi sát theo, không lâu sau, vài chiếc tàu chiến đã đuổi tới, thuyền buôn bị ép dừng lại, vài chục binh sĩ đổ lên thuyền.

“Mạc Nhĩ đâu?”, người phiên dịch hét lên.

Một người run rẩy nói: “Đại nhân, thân vương Mạc Nhĩ không ở trên thuyền”.

“Ồ? Mạc Nhĩ không ở, vậy hãy giết tất cả người trên thuyền, ném xuống biển”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.