Chương trước
Chương sau
“Lưu đại nhân… là thuộc hạ đây, La Trung đây. Cuối… cuối cùng người cũng tới rồi. Thuộc hạ đợi khổ quá…”

Dứt lời, người đàn ông to lớn vạm vỡ bỗng bật khóc.


Đường đường là một nam nhân vạm vỡ, ấy vậy mà bật khóc nức nở, Lưu Bất Đắc lại không có chút gì khinh thường. Đổi lại là bất kỳ ai, có bám trụ được đến tận lúc này không cũng thực sự khó nói.

“La đại nhân, mau mau đứng dậy… là… là triều đình có lỗi với mọi người, để mọi người và bách tính Di Châu chịu giày vò rồi. Lão thần thật hổ thẹn…”

Sau khi đứng dậy, La Trung nhìn những binh sĩ ở xung quanh tàu bay, hỏi: “Lưu đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Lưu Bất Đắc kể qua chuyện đã xảy ra trong hai năm qua ở Trung Nguyên. Nghe xong, La Trung cũng phải sụt sùi.

“Thật không ngờ, mới hai năm ngắn ngủi mà Đại Lương đã không còn nữa, có điều, nghe ý của Lưu đại nhân thì vị hoàng đế mới là một người thương dân như con, chuyện này cũng an ủi ta phần nào”.

Trình Khai Sơn đứng một bên nói: “Còn phải nói sao, khi Trung Nguyên chưa thống nhất, hoàng thượng ngày đêm lo lắng cho Di Châu, vì vậy ngài ấy không tiếc công sức chế tạo thuyền chiến. Sau khi thống nhất, ngài ấy vì thành lập hải quân mà dốc hết tâm huyết, làm mọi chuyện đều là để sớm ngày giải cứu người dân Di Châu”.

La Trung nghi ngờ nhìn Lưu Bất Đắc, Lưu Bất Đắc lặng lẽ gật đầu: “Trình đại nhân nói đều là sự thật, quả thực Hoàng thượng vì Di Châu mà dốc hết tâm sức. Lần này bọn ta tới đây cũng để giải cứu Di Châu”.

La Trung kích động nói: “Thật vậy sao? Di Châu được cứu rồi? Thật tốt quá, ta thay mặt bách tính Di Châu tạ ơn hoàng thượng”.

Trình Khai Sơn đáp: “Bọn ta tới đây là để bàn bạc với La tướng quân chuyện giải cứu Di Châu. Bọn ta không nắm rõ tình hình trên đảo hiện giờ, hơn nữa đội tàu chiến của đám người Ba Nhĩ Đồ rất đông, không rõ hành tung, vậy nên chúng ta cần bàn bạc đối sách”.

La Trung vừa suy ngẫm, vừa nói: “Hầy… trước mắt, bách tính Di Châu sống không bằng chết. Tên thống đốc Mạc Nhĩ của Ba Nhĩ Đồ là tên súc sinh, hai năm qua, hắn ta không ngừng làm khổ người dân trên đảo”.

“Gần đây hắn ta còn buôn bán người, bán số lượng lớn thiếu nữ đến các nước để làm nô lệ. Ta… ta thực sự vô dụng… không bảo vệ được người dân trên đảo. Mấy lần bọn ta định đánh lén kẻ địch nhưng quân đội Ba Nhĩ Đồ quá đông, hơn nữa chỉ cần xảy ra chiến tranh, đội tàu chiến của bọn chúng sẽ nhanh chóng tới chi viện, bọn ta hoàn toàn không có cơ hội!”

“Vậy hiện giờ trên đảo có khoảng bao nhiêu quân địch? Tàu chiến của bọn họ khoảng bao lâu sẽ tới nơi?”

“Bởi vì đội tàu chiến của Ba Nhĩ Đồ chỉ coi Di Châu như một cứ điểm, để tiện cho bọn chúng đánh chiếm các quốc gia lân cận nên chỉ có khoảng hơn mười vạn quân địch trấn giữ ở đây. Có điều, hoả pháo của bọn chúng vô cùng lợi hại, bọn ta không thể tiếp cận được. Vả lại, mỗi lần phá vỡ được phòng tuyến của bọn chúng, tàu chiến của quân địch cũng nhanh chóng đưa viện binh tới, vậy nên ta chỉ có thể đưa mọi người tới trốn trong núi này”.

Trình Khai Sơn lặng lẽ gật đầu: “La tướng quân yên tâm, nước Hoa Hạ đã không còn là Đại Lương lúc trước nữa, vũ khí của chúng ta chắc chắn không thua kém so với đám người Ba Nhĩ Đồ. Chỉ có điều, thứ ta muốn không chỉ đơn giản là thu hồi lại đảo Di Châu mà còn phải huỷ toàn bộ đội tàu chiến của Ba Nhĩ Đồ, chuẩn bị thật tốt cho cuộc đánh chiếm nước Ba Nhĩ Đồ”.

Nghe thấy những lời này, La Trung đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và kích động.

“Trình… Trình tướng quân, những lời đại nhân vừa nói là có… ý gì? Tấn công nước Ba Nhĩ Đồ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.