Chương trước
Chương sau
An Na Nhất Thế rơi nước mắt vừa đi về phía tây vừa quay đầu lại nhìn, khi tin tức từng tòa thành trì bị chiếm đóng, bách tính bị bắt làm tù binh truyền đến, An Na Nhất Thế biết cả đời này cũng không thể quay lại được nữa...

"Nữ vương bệ hạ, tiến thêm về phía trước chính là lãnh thổ của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta đã phái người đi trước đàm phán, nhưng với quan hệ từ trước tới nay của chúng ta thì e rằng người Khoa Nhĩ Mạn sẽ không cho chúng ta vào trong nước của họ đâu, làm thế nào ạ?"


"Còn có thể làm thế nào nữa, chúng ta hiện tại chỉ có chút người ngựa này, lương thực cũng không đủ cầm cự thêm được bao lâu nữa, nếu như không đàm phán thành công thì chỉ đành tấn công Khoa Nhĩ Mạn thôi, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đối đầu quân Hắc Kỳ..."

Hoa Hạ, thành Thiên Khải, trong đại điện.

Tin tức đại quân dành thắng lợi được báo về thành Thiên Khải đầu tiên, khắp trên dưới trong triều và cả dân chúng toàn nước đều vô cùng vui mừng.

Vốn cho rằng trận chiến tranh này sẽ là trường kỳ kháng chiến nhiều năm, nhưng mới vỏn vẹn mấy tháng đã chiếm đóng được thành chủ của kẻ địch, khiến mọi người đều quá đỗi vui mừng.

"Hoàng thượng, Đa tướng quân anh dũng thần võ, dẫn đại quân chiến thắng tộc Hồng Mao, chỉ ngắn ngủi vài tháng đã hạ được Pháo Đài Đỏ, hiện tại cả bắc cảnh đã nằm trong phạm vi khống chế của Hoa Hạ ta rồi, đây đều là nhờ vào hồng phúc của hoàng thượng".

"Ừ, Đa Đoạt lần này quả thực đã lập được đại công cho Hoa Hạ ta, trẫm nhất định phải trọng thưởng hậu hĩnh, mấy chục vạn nô lệ tộc Hồng Mao này vừa hay có thể dùng vào việc tu sửa đường xá trong nước, về phần những thiếu nữ trẻ tuổi đó thì cứ giao cho các phủ nha môn bán đấu giá đi..."

Lãnh Thiên Minh biết đây chính là quy tắc sinh tồn trong thời đại này, quốc gia bại trận thì không có tôn nghiêm, những phụ nữ này cuối cùng chỉ có thể làm nô lệ cho người có tiền mà thôi.

"Hoàng thượng, tộc Hồng Mao đã bị đuổi đến phương tây xa xôi, không còn khả năng ngóc đầu trở lại nữa, việc cần làm bây giờ là công tác bố trí ổn thỏa bắc cảnh".

Lãnh Thiên Minh im lặng một lát rồi nói: "Bắc cảnh giá lạnh, không phù hợp cho dân chúng Hoa Hạ ta sinh sống, cho nên ta đã lệnh cho Đa Đoạt phá hủy toàn bộ thành trì, chỉ để lại thành chủ dọc tuyến làm điểm trọng yếu chiến lược, bắc cảnh về sau trừ người Hoa Hạ ta ra thì không cần có thêm người khác sinh sống nữa".

"Hoàng thượng, trong thư Đa tướng quân có hỏi, có cần đuổi cùng giết tận tộc Hồng Mao đã bỏ chạy xa không?"

"Không cần, đuổi bọn chúng tới lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn phía cuối phương tây, phong tỏa hẻm núi là được, bạn bè phương tây sẽ giúp chúng ta tiếp đãi bọn chúng".

Đế quốc Đại Bất Liệt Điên.

Hạm đội đã hoàn thành cải tiến đang thực hiện bước diễn luyện cuối cùng.

"Nữ vương bệ hạ, việc vận hành thử hạm đội cuối cùng đã kết thúc, hiện tại ta dám bảo đảm hạm đội của chúng ta tuyệt đối là hạm đội mạnh nhất trên thế giới này".

Y Lệ Sa Bạch lặng lẽ gật đầu: "Tướng quân Ba Đốn, thời cơ đã đến rồi, hy vọng ngươi có thể lập nên công lao bất thế cho đế quốc mặt trời không lặn ta, ta muốn tất cả các quốc gia trên thế giới này phải quy phục ta".

Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng câu nói này lại xuất phát từ miệng của một thiếu nữ vừa mới trưởng thành.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.