Cổ Bách Vạn lập tức quỳ xụp xuống đất, hai chân mềm nhũn, trực tiếp bật khóc: "Hoàng thượng, nếu như ngài thực sự muốn tài sản của thảo dân, thảo giân giao cho ngài là được, mong ngài nhớ ân tình ngày trước mà tha cho thảo dân con đường sống đi ạ".
Lãnh Thiên Minh bật cười, đỡ Cổ Bách Vạn toàn thân run rẩy lên.
"Lão Cổ, đừng hiểu lầm, trẫm cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thực với ông, hiện tại thời cuộc bấp bênh, các nước phân tranh không ngừng, cái gì là đáng tiền nhất? Vũ khí đó, mà trong kho vũ khí của Hoa Hạ ta chất đầy vũ khí đào thải, trẫm lại không thể quang minh chính đại bán vũ khí được, cho nên mới cần một người đứng ra làm".
Cổ Bách Vạn là người thông minh, lập tức liền hiểu ra.
"Hoàng thượng muốn thảo dân giúp người bán những vũ khí thải đó ra ư?"
"Đúng, không chỉ là vũ khí bị thải, đối phương muốn vũ khí gì chỉ cần không làm hại đến Hoa Hạ ta, chúng ta đều có thể chế tạo cho họ, dùng vũ khí lạc hậu để đối lấy kim tiền của họ, sau đó phát triển vũ khí của chúng ta, rồi đi xử lý bọn họ".
Cổ Bách Vạn ngây ngốc nhìn Lãnh Thiên Minh, không biết nên nói gì.
"Nhưng hoàng thượng, việc bán vũ khí cho quốc gia khác là tội chết đó ạ".
"Đúng vậy, cho nên ta mới bảo ông làm".
"Vậy thảo dân liệu có chết không?"
"Yên tâm, ta sẽ phong ông làm đại thần tài chính, ông có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet/621090/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.