Chương trước
Chương sau
"Không cần, kiến thiết lại hạm đội quan trọng hơn tất thảy, chuyện tộc Hồng Mao khanh không cần lo, ta sẽ tự có sắp xếp".

Lãnh Thiên Minh nhanh chóng ngồi tàu bay trở lại hoàng cung Thiên Khải, tất cả đại thần nội các lúc này cũng đều đang cấp bách đợi ở đây.

Nhìn thấy Lãnh Thiên Minh trở về, Tề Dung lên tiếng đầu tiên: "Hoàng thượng, 21 thành trì bắc cảnh bị xâm lược, vô số bách tính lầm than, lão thần hết sức đau lòng, mong hoàng thượng nhanh chóng xuất binh".


"Tề tướng yên tâm, bắc cảnh là chốn cũ Bắc Lương ta, sao có thể để cho tộc Hồng Mao xâm chiếm, lần này ta phải hoàn toàn nhổ cái đinh này đi, truyền lệnh Đa Đoạt tới yết kiến..."

Trên đại điện thành Thiên Khải, Đa Đoạt hiện đã là thống soái liên quân Hoa Hạ đi vào trong đại điện, Đa Đoạt hiện nay đã không còn là một phó tướng ngày trước nữa mà là thống soái đại quân gần ba trăm vạn của Hoa Hạ.

"Đa tướng quân, quân đội diễn luyện thế nào rồi?"

"Hoàng thượng, từ khi thống nhất đến nay, chúng thần đã tiến hành huấn luyện mới nhất với toàn bộ quân đội, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn so sánh với quân Hắc Kỳ Sơn Đông nhưng tuyệt đối cũng không cách biệt quá xa".

"Dưới tình huống bảo đảm quốc thổ an toàn, hiện tại có thể điều động bao nhiêu quân đội?"

"100 đến 150 vạn là không thành vấn đề".

"Rất tốt, chuyện 21 tòa thành bắc cảnh bị cướp đoạt, khanh thấy thế nào?"

"Tộc Hồng Mao này ức hiếp người quá đáng, nghiễm nhiên đã trở thành hiểm họa sâu xa của Hoa Hạ ta, thần nguyện dẫn binh thảo phạt".

"Khanh nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

Đa Đoạt tự tin nói: "Không dám nói là 100% nhưng 80% tuyệt đối không vấn đề, sau khi thống nhất chúng ta đã tiếp nhận lại số xe thiết giáp cùng với cung nỏ của Đại Lương trước kia, vũ khí công thành tiên tiến của Thiên Châu và Đại Lương vừa hay đã bù đắp lại sự thiếu hụt trước đó của chúng ta, hiện tại thần có đủ tự tin có thể đánh lui tộc Hồng Mao".

Lãnh Thiên Minh im lặng gật đầu rồi nói: "Trẫm sẽ cho khanh đủ quân đội, lương thực, cấu tạo cho khanh một đường tiếp tế kiên cố, đồng thời khanh cũng không cần kết thúc trận chiến nhanh chóng, cứ vững bước đẩy mạnh, đánh đến đâu thì thông đường tiếp viện tới đó".

Đa Đoạt vẻ mặt ngờ vực nhìn Lãnh Thiên Minh, hỏi: "Hoàng thượng như vậy là ý gì?"

"Do lần này cử khanh lên phía bắc không phải là để đuổi cổ Hồng Mao mà là hoàn toàn tiêu diệt tộc Hồng Mao, khiến chúng trọn đời không dám bước chân vào lãnh thổ phương đông nữa".

Tất cả mọi người trong đại điện đều trợn mắt há mồm, biết hoàng đế hận Hồng Mao, nhưng thế này thì cũng quá dữ dằn rồi, đây là muốn tiến hành chiến tranh diệt quốc mà.

Đa Đoạt tỏ ra hưng phấn nói: "Hoàng thượng, như vậy chiến tranh ắt sẽ rơi vào điên cuồng, thời gian cũng sẽ diễn ra rất dài, kẻ địch chắc chắn liều chết phản kháng, đến lúc đó e rằng đại quân không thể không làm ra vài chuyện trái thông lệ..."

"Không cần coi chúng là người".

Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nói, tất cả đại thần đều không một ai dám lên tiếng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.