Chương trước
Chương sau
“Phụ vương, người có biết… nhi thần không phải con của người không? Hoặc là nói… không hoàn toàn… nói thật thì nhi thật cũng không biết mình là ai nữa. Đối với người, nhi thần không yêu cũng không hận, nhưng ta rất cảm kích người vì đã cho ta cơ hội được sống, chính vì thế, ta mới có được thành tựu ngày hôm nay”.

“Người yên tâm, mặc kệ nhi thần có là ai, ta đều mang theo tâm nguyện của người mà sống, ta không chỉ thống nhất Trung Nguyên, một ngày nào đó, con cháu của ta sẽ hô to với bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới rằng: Kẻ xâm phạm Hoa Hạ ta, dù xa đến đâu cũng giết…”

Hoa Hạ, dãy núi Dương Sơn.


Mấy người thợ đang ngồi nghỉ ngơi.

“Đã tìm suốt mấy tháng rồi, ngươi nói xem, rốt cuộc Dương Sơn có mỏ vàng hay không?”

“Ai mà biết, tuy nhiên, dù cho có thì cũng không dễ tìm vậy đâu. Ở đây có nhiều dãy núi như vậy, đâu có dễ!”

“Sao hoàng thượng lại chắc chắn Dương Sơn có mỏ vàng nhỉ? Ta cứ cảm thấy không đáng tin thế nào ấy”.

“Ngươi thì biết cái gì? Lúc trước, chẳng phải mỏ vàng ở Chiêu Viễn cũng cho hoàng thượng chỉ điểm đó sao? Chỉ tốn mấy ngày là tìm ra đấy! Hoàng thượng là chiến thần hạ phàm, ta đoán chắc chắn sẽ có”.

“Ầm ầm…”

Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Đám công nhân hờ hững nhìn sang. Suốt mấy tháng nay, bọn họ thăm dò vô số sơn mạch, cho nên đã tập mãi thành quen đối với những tình huống như thế này.

“Vàng… mỏ vàng… thật sự là mỏ vàng”.

“Gì chứ? Bên kia thật sự phát hiện ra mỏ vàng”.

Tất cả thợ đều chạy đến, trước mắt bọn họ, quáng thạch vàng rơi lả tả đầy đất, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để chứng minh mỏ vàng này lớn như thế nào.

“Vạn tuế… chúng ta đã thật sự tìm được mỏ vàng rồi…”

Mọi người phấn khích reo hò, có rất nhiều binh sĩ cũng nhanh chóng chạy đến tiếp quản.

Khi tin tức được truyền về thành Thiên Khải, Lưu Bất Đắc đang trong ca trực, nhận được tin, ông ta trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc. Vốn dĩ, lúc trước ông ta vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, về sau, cũng quên béng chuyện này, nào ngờ hôm nay ông ta lại đột nhiên nghe tin đã tìm được mỏ vàng, thử hỏi sao không ngạc nhiên cho được.

Lưu Bất Đắc hấp tấp cầm mật hàm chạy đến nội các.

“Tề tướng, mỏ vàng… Dương Sơn thật sự có mỏ vàng”.

Tề Dung gật đầu cười, nói: “Vậy thì tốt quá, có thể giải quyết được vấn đề tài chính hiện tại, chỉ cần cho chúng ta thêm hai năm quá độ, chắc chắn toàn bộ Hoa Hạ sẽ trở nên giàu mạnh”.

Tân Cửu ngồi cạnh đó đọc sách lại chẳng phát biểu câu nào.

“Tân đại nhân, nghe được tin lớn như thế, ông không cảm thấy phấn khích à?”, Lưu Bất Đắc hỏi.

“Ờ, đúng… quả thực có hơi chậm, lúc trước ta đoán cùng lắm là mất một tháng, ai ngờ gần ba tháng mới tìm được. Tuy nhiên, việc này vẫn có thể bỏ qua được, dù sao thì Dương Sơn cũng quá lớn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.