Chương trước
Chương sau
Chiến hạm được thiết kế như vậy hoàn toàn vượt khỏi tư duy người bình thường. Giáp Tử Thất nghiên cứu hồi lâu rồi cắn răng nói: “Làm theo ý của hoàng thượng, sửa chữa bản vẽ”.

Không bao lâu sau, tất cả các xưởng đóng tàu đều nhận được bản vẽ từ xưởng công binh thành Thiên Khải.

“Sư phụ, triều đình làm vậy là có ý gì? Bọn họ muốn tạo ra món đồ gì?”


“Sao ta biết được, không phải bên trên có viết à? Đáy của chiến hạm càng lớn càng tốt, ngoại trừ buồng quan sát thật cao thì không được gắn bất kỳ một khẩu pháo nào”.

“Nếu vậy, chiến hạm này không hề có lực công kích, ra biển chẳng phải chịu chết à?”

“Câm miệng lại, mau làm việc đi…”

Chẳng mấy chốc, tất cả xưởng đóng tàu đã bắt tay vào chế tạo. Dù mọi người dều cảm thấy rất khó hiểu với chiến hạm kiểu mới này, nhưng đây là mệnh lệnh của tân hoàng, không có ai dám làm trái.



Trên cổng lớn của một phủ nha đồ sộ trong thành Thiên Khải có treo một tấm hoành phi to lớn.

“Ồ lão Trương, đó là nha môn gì vậy?”

“Trên tấm hoành phi viết là… công sở Liêm Chính?”

“Công sở Liêm Chính là nơi quỷ quái gì?”

“Không biết, nhưng cũng không có gì phải ngạc nhiên, trên đường phố đằng sau còn vừa mở một tòa soạn báo Hoa Hạ đấy”.

“Vị Hoàng thượng này quả nhiên không giống với người bình thường, nhưng những bộ phận này làm về cái gì nhỉ?”

“Bách tính chúng ta xem là được rồi, ít can thiệp vào chuyện triều đình thôi”.

Lúc này Quản Cùng đang ngồi bên trong đại sảnh của công sở Liêm Chính, nhìn chồng thư tín ở trước mặt, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận…

“Đúng là coi trời bằng vung, còn có để cho bách tính sống nữa hay không, ở ngay thành Thiên Khải dưới chân thiên tử mà đã như thế, vậy không dám tưởng tượng những thành trì khác sẽ ra sao nữa rồi, con người tham ô mục nát đến cực hạn, thật sự đáng giận”.

“Quản đại nhân, chúng ta mới đến Đại Lương, có rất nhiều tình huống còn chưa hiểu rõ ràng, vẫn nên làm việc cẩn thận thì tốt hơn”.

“Cẩn thận cái gì, những chuyện này mới chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm vừa điều tra ra được, nếu như không trừng trị nghiêm khắc, chỉ sợ ngày sau sẽ càng ngang ngược hống hách”.

“Nhưng chẳng phải Hoàng thượng đã nói rằng nhất định phải cẩn thận rồi sao, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò, không có mấy người làm quan mà trong sạch, nếu thật sự muốn tra xét từng người, vậy triều đình này không còn quan viên để dùng nữa, muốn đánh thì đánh vào hổ lớn, tự nhiên đám tôm tép kia sẽ thu mình lại”.

“Haizz, cũng chỉ có thể làm như vậy, đạo lý lẽ phải trong thiên hạ này vốn mâu thuẫn như vậy đấy, muốn dọn sạch tham quan nhưng mãi mãi không thể dọn hết, mà triều đình lại không thể không có bọn họ, thật sự khiến người ta lo lắng… Ngày mai ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, ta muốn cải trang vi hành”.

Bên trong ngục giam tại kinh thành Thiên Khải, Lãnh Thiên Minh đứng trong thiên lao, bên trong nhà lao là một người đàn ông trung niên có nét mặt an lành đang ngồi.

“Ngươi chính là Tấn Giang từng khiến cho lòng người Đại Lương bàng hoàng?”

Tấn Giang thoáng nhìn Lãnh Thiên Minh, cười nói: “Ngài chính là Bắc Lương Vương? Không ngờ trẻ như vậy mà đã có thể thống nhất Trung Nguyên, bội phục”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.