“Tướng quân Đức Xuyên hiểu rất rõ, Phù Tang ta không quản lý được người của mình, đó chính là sai lầm lớn. Cho nên lần này đã căn dặn ta mang theo hai mươi rương châu báu cùng 50 vị mỹ nữ dâng lên hoàng đế bệ hạ để bày tỏ lòng áy náy”.
“Tướng quân Đức Xuyên của các ngươi đúng là hào phóng!”
“Một chút tâm ý mà thôi, tướng quân Đức Xuyên của chúng ta nói, về sau Bắc Lương chính là huynh đệ của Phù Tang, chúng ta sẽ làm bất kỳ điều gì theo ý của Bắc Lương, học hỏi từ Bắc Lương”.
Lãnh Thiên Minh mắng thầm: “Nếu người ta đã không biết xấu hổ thì ngươi cũng chẳng làm gì được”.
“Học hỏi Bắc Lương ta? Học cái gì? Học làm thế nào để chế súng kíp và pháo à?”
Tiểu Đảo Cát Xuyên cười nói: “Không phải ý này, mà là trao đổi văn hóa, bổ khuyết cho nhau. Về sau chúng ta hợp tác, có thể cùng chia cắt thiên hạ này”.
Lãnh Thiên Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt chán ghét, hắn cực kỳ ghét thái độ ngạo mạn từ trong xương của giặc Oa. Chúng thật sự không coi hắn ra gì, cùng chia cắt thiên hạ à? Phù Tang của các ngươi là cái thá gì chứ?
Lãnh Thiên Minh mỉm cười, lạnh lùng nói: “Ta sẽ giữ lại châu báu và mỹ nữ”.
Nghe vậy, Tiểu Đảo Cát Xuyên nở nụ cười, nhưng lại nghe Lãnh Thiên Minh nói tiếp…
“Tuy nhiên, ta sẽ không bỏ qua cho Phù Tang”.
“Hả?”
Tiểu Đảo Cát Xuyên sững sờ, có kiểu chơi vậy à? Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet/621026/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.